Đế đô, ngoài cửa hoàng thành.
Chín cánh cửa hình vòm cao hơn ba mét đóng thật chặt, phía trên khảm 360 khỏa Đồng Đĩnh kim quang lập lòe, sắp xếp theo chu thiên trận thức, tượng trưng cho thiên địa yên ổn, hoàng quyền vĩnh cố!
Từng đội từng đội hộ vệ mặc áo giáp màu vàng óng, trang trọng uy nghiêm đứng gác trước chín cánh cửa, một cỗ khí thế cường hãn thỉnh thoảng lại phát ra từ trên người bọn họ.
Cho dù là tu giả vừa mới bắt đầu nhập môn, cũng có thể thiết thực cảm nhận được, đây mới thực là cao thủ Thiên Huyền, có chừng hơn nghìn người! Thế lực của hoàng thất quả nhiên là mạnh nhất Thiên Vũ, không có đối thủ.
Mọi người từ sáng sớm đã nhao nhao tụ tập ở chỗ này, nhìn thấy hết thảy đều một trận cảm thán.
Cũng không biết là đã bao nhiêu năm, bọn họ còn là lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thất điều động đội ngũ có thanh thế lớn đến thế để tổ chức một lần thịnh hội. Chẳng những yêu cầu tất cả đại biểu các gia tộc từ lớn đến nhỏ trong Thiên Vũ tới chứng kiến, ngay cả người của ngự hạ thất gia cũng phải cùng nhau tới đây tham gia.
Đây là chuyện kể từ sau khi toàn bộ Thiên Vũ cùng nhau liên hợp chống lại ngoại tộc vào mấy trăm năm trước, đến bây giờ chưa từng xảy ra.
Có thể thấy được, lần sắc phong gia tộc thứ tám này ở trong mắt hoàng thất trọng yếu cỡ nào. Lạc gia lúc trước chỉ là một tam lưu gia tộc, lúc này lại nhận được vinh sủng cỡ nào a.
Bất quá, chỉ là thắng một lần Bách gia tranh minh mà thôi, cũng không cần phải đem bọn hắn đẩy cao đến mức để tất cả thế gia trong Thiên Vũ đều phải đến bọn họ chúc mừng đi.
Một số vị đầu lĩnh của tiểu thế gia đứng trong gió lạnh thấu xương, chờ đợi bên ngoài cửa chính hoàng thành, trong lòng có chút cảm giác bất bình. Chuyện tốt như vậy, làm sao lại không rơi lên đầu mình chứ?
Một vài gia tộc còn lại, cũng là một bên đứng chờ hoàng thành mở cửa, một bên châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ.
Có hâm mộ, có ghen ghét, nhưng càng nhiều lại là kính ngưỡng!
Có thể từ một tam lưu thế gia, nhảy lên trở thành bát thế gia đứng ngang bằng cùng ngự hạ thất gia, thậm chí còn nhận được hoàng thất tán thành, thật sự là không dễ dàng a!
Liền một cái tam lưu thế gia đều có thể nỗ lực đi đến một bước này như thế, mình là nhị tam lưu gia tộc, lại có lý do gì dừng bước không tiến, an ổn với hiện trạng đây…
“Công... Công tử, ngươi chờ chút...”
Chen chúc trong đám người, một thanh niên thân hình nhỏ thó, diện mạo tuấn tú, đỉnh đầu đội nón thư sinh, đang không ngừng chen lấn về phía trước, đằng sau hắn là một thư đồng, đang không ngừng hô hoán chạy theo sau.
Thế nhưng rất nhanh, thanh niên kia đã chen đến phía trước đám người phía trước, dừng lại. Hai con mắt sáng trong như phát ra tinh quang, chăm chú nhìn hết thảy, tràn ngập hiếu kỳ: “Ta rốt cục cũng đi ra!”
“Công... Công tử, ngài mau mau hồi... Trở về đi, bằng không nô... Tiểu nhân sẽ bị trách phạt!” Thư đồng kia cũng chen đến bên cạnh hắn, khuôn mặt kiều nộn như nước không khỏi nhăn thành một đoàn, cầu khẩn nói.
Khẽ nhíu mày, vị công tử kia lộ ra một nụ cười dí dỏm: “Vốn dĩ công... Tử đã nín trong nhà nhiều năm như vậy, thật vất vả mới trốn ra được, không cố gắng chơi hai ngày, nào có thể dễ dàng trở về như vậy? Lại nói, lần này hoàng thành tổ chức đại điển sắc phong bát thế gia, thế nhưng là ngàn năm khó gặp a! Lần sắc phong ngự hạ thất gia trước, chính là chuyện từ khi khai quốc đấy!”
“Ta ngược lại là muốn kiến thức một chút, bát thế gia trong truyền thuyết này, đến tột cùng có tài đức gì, thế mà làm cho cha... Ách, hoàng thượng đánh vỡ thông lệ ngàn năm, tiến hành đặc biệt sắc phong!”
Đảo mắt nhìn chung quanh, thấy không có người phát hiện sơ hở trong lời nói của hắn, thanh niên kia không khỏi le le đầu lưỡi đáng yêu, cười khẽ một tiếng.
Thư đồng kia thấy thế, lại càng là nhanh muốn khóc: “Công... Công tử, ngài du ngoạn một hai canh giờ thì nhanh đi về a, bằng không lấy cái tính tình lỗ mãng này của ngài, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta thế nhưng là ai cũng đảm đương không nổi a!”
“Câm miệng!”
Tròng mắt không khỏi trừng một cái, công tử kia gõ nhẹ lên đầu thư đồng một chút, cả giận nói: “Lại dám nói xấu bổn công... Tử , đợi xem khi trở về ta đánh ngươi mấy ván!”
“Ai, vậy ngài vẫn là tranh thủ thời gian cùng ta trở về, đánh ta mấy ván đi. Nếu ngài xảy ra chuyện gì, tiểu nhân liền mệnh đều không còn!”
“Ngươi...”
Vị công tử kia bất giác trừng mắt hạnh, tức giận đến nói không ra lời. Chẳng lẽ trong mắt đám hạ nhân bọn họ, hắn yếu ớt như vậy, không chịu nổi một kích a.
Giống như chỉ cần tùy tiện chạy ra ngoài một chút, đều có thể bị bọn buôn người cướp vậy, hắn đâu có vô năng như vậy a!
“Thái tử điện hạ đến!”
Đột nhiên, một tiếng huýt dài bén nhọn vang lên, một cỗ nhuyễn kiệu màu vàng kim chậm rãi lọt vào tầm mắt tất cả mọi người. Chờ đến khi cỗ kiệu dừng lại, từ bên trong đi ra một vị thanh niên phong thần tuấn lãng, trên người khoác hoàng bào thêu Tứ Trảo Kim Long, nhìn qua vô cùng tao nhã!
Từng đội từng đội binh vệ mặc phục sức màu tử kim cùng nhau hướng về phía trước, giải tán nhóm người đang tập hợp tại một chỗ sang hai bên, nhường ra một con đường rộng hơn ba thước. Thái tử liền chậm rãi đi về phía vị trí trước cửa hoàng thành.
“Hỏng bét, là đại ca, đừng để hắn phát hiện chúng ta!”
Vị công tử kia cúi đầu xuống, lập tức vội vàng lôi kéo thư đồng trốn vào trong đám người. Thư đồng kia cũng không còn cách nào, chỉ có thể cười khổ một tiếng rồi chạy theo.
Khi thái tử đi được nửa đường lại bỗng nhiên dừng bước lại, sau đó hướng về bốn phía cúi đầu thi lễ, tỏ ý xin lỗi nói: “Các đại diện của ngự hạ thế gia vẫn chưa tới nên cổng thành không thể mở ra, khiến mọi người phải chờ ở chỗ này chịu gió lạnh, thực sự vạn phần xin lỗi. Bản điện ở đây hướng mọi người xin thi lễ bồi tội!”
Nói xong, thái tử liền xa xa khom người xuống.
Mọi người thấy vậy thì không khỏi sợ hãi, cũng vội vã hạ bái.
Đồng thời âm thầm gật đầu khâm phục thái tử không thôi. Thân ở cao vị mà không hề kiêu ngạo, chiêu hiền đãi sĩ, ngày sau nhất định là một đời minh quân a!
“Ha ha ha... Đại ca lại đang làm bộ làm tịch, thu mua nhân tâm sao?”
Thế mà, đúng vào lúc này, một giọng nói pha chút âm độc lại đột nhiên truyền vào tất cả mọi người trong tai. Mọi người cùng nhau giật mình quay đầu nhìn qua, muốn nhìn một chút xem đến tột cùng là người nào lại to gan như vậy, dám công nhiên nói móc thái tử Thiên Vũ.
Thế nhưng thu vào trong mắt mọi người, lại là một thanh niên âm lãnh nhìn qua có bảy phần giống với thái tử.