“Thế nhưng... nếu hắn không phải Trác Phàm, vậy người đâu? Nhìn những người còn lại, cũng không có một người nào giống a!”
Nhìn công tử nhà mình nhíu mày nhăn trán, nhìn chằm chằm vào chỗ đó như thế, thư đồng lại là bất đắc dĩ lắc đầu, nhún nhún vai, hắn cũng không rõ ràng...
“Mau nhìn, người của Đế Vương Môn đến!”
Bỗng nhiên, không biết là tiếng hô của ai phát ra, ánh mắt tất cả mọi người liền đồng loạt hướng nơi xa nhìn lại. Bao gồm cả thái tử đang trò chuyện cùng người của Lạc gia, cũng dừng lại, quay đầu nhìn sang.
Thế nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn một lần liền khiến tất cả mọi người có mặt tại đây nhịn không được cùng nhau hít một hơi khí lạnh, bị dọa đến bắp chân đều run rẩy.
Chỉ thấy giờ khắc này, một đoàn người thân mang kim phục vàng nhạt đang dần dần đi tới, người cầm đầu, tự nhiên là môn chủ Đế Vương Môn, Hoàng Phủ Thiên Nguyên.
Bên cạnh hắn, là đại quản gia Đế Vương Môn, đệ nhí trí tinh Thiên Vũ, Thần Toán Tử, Lãnh Vô Thường!
Mà phía sau hắn, là một đám trưởng lão Thiên Huyền cảnh, có tới hơn năm mươi người, trên thân từng người tản ra khí tức cường giả nồng đậm.
Bất quá, cái này còn không phải là điều làm người ta kinh ngạc nhất.
Điều khiến tất cả mọi người có mặt tại đây rung động nhất là, đội ngũ Thần Chiếu cung phụng đi phía sau, vậy mà có tới khoảng chừng ba mươi người, từng người đều khí tức nội liễm, thần quang lạnh thấu xương.
Tựa hồ chỉ cần ánh mắt của một người, liền có thể đem nơi này san thành bình địa vậy.
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, thái tử nhìn vào nhóm người mặc trang phục kim quang lóng lánh, bất giác hung hăng nuốt ngụm nước bọt, sắc mặt cấp tốc trở nên ngưng trọng. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, thực lực của Đế Vương Môn vậy mà khủng bố như vậy, tựa như sắp có thể vượt qua hoàng thất.
Nhị hoàng tử càng là cả kinh trợn mắt há mồm, miệng há đến độ có thể nuốt vào một quả trứng vịt, nhưng lại sớm đã quên là phải đóng lại, trong lòng thì thào: “WOW, đây mới thực sự là ngàn năm nội tình a, tên nhà giàu mới nổi Lạc gia kia làm sao có thể so sánh được?”
Lệ Kinh Thiên khẽ híp mắt, lạnh lùng nhìn hết thảy, khẽ vuốt chòm râu.
Thực lực của Đế Vương Môn, hắn là người rõ ràng nhất, trong 30 tên cao thủ Thần Chiếu thì có mười lăm tên là Thần Chiếu cung phụng cấp thấp dưới tam trọng cảnh, mười tên Thần Chiếu cung phụng trung cấp từ tam trọng cảnh đến lục trọng cảnh, còn có năm tên Thần Chiếu cung phụng cao cấp từ lục trọng cảnh trở lên.
Ở một điểm này, Lạc gia bọn họ cũng không sợ!
Sau khi cùng hai tỷ đệ Lạc Vân Thường liếc nhìn nhau, ba người cùng khẽ gật đầu.
Đã như vậy, liền nhìn xem Trác quản gia cùng mấy vị trưởng lão còn lại, có thể kịp thời đuổi tới hay không…
Mà thái tử sau khi cùng người Lạc gia áy náy thi lễ, liền quay người đi về phía nhóm người Đế Vương Môn, từ xa ôm quyền nói: “Hoàng Phủ môn chủ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!”
“Nhờ hồng phúc của thái tử, bản môn chủ luôn luôn an khang!” Hoàng Phủ Thiên Nguyên mỉm cười, thản nhiên nói.
Đúng vào lúc này, nhị hoàng tử vốn ở khoảng cách rất xa, lại trực tiếp vòng qua Lạc gia, vội vàng đi đến trước nhóm người Đế Vương Môn, cười nói: “Vương thúc, đã lâu không gặp!”
Trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ, Hoàng Phủ Thiên Nguyên vẫn như cũ cười nhẹ gật gật đầu: “Nhận được Nhị hoàng tử điện hạ mong nhớ!”
Tuy nói, Đế Vương Môn cùng hoàng thất mặc dù là họ hàng xa, nhưng hoàng thất cũng có tôn nghiêm của hoàng thất, sẽ không dễ dàng sử dụng thân phận thân thích để xưng hô lẫn nhau. Coi như muốn xưng hô như vậy để rút ngắn quan hệ, đó cũng là giữa đồng bối mà thôi.
Tựa như hoàng đế gọi hắn là biểu huynh vậy, nhưng chung quy, hoàng thất vẫn không thể thấp người khác một đầu.
Thế nhưng nhị hoàng tử vừa đến đã gọi Vương thúc, thật sự là tự hạ thấp địa vị, có ý muốn a dua. Mặc cho là ai cũng đều có thể nhìn ra được, nhị hoàng tử là có ý lôi kéo Đế Vương Môn.
Nhất là hắn còn đặc biệt vòng qua Lạc gia, trực tiếp tiếp xúc cùng Đế Vương Môn, cái này không khỏi khiến Lạc gia cảm thấy bị khinh thị, dẫn tới người trong Lạc gia đều một trận bất mãn, không phải quân tử chi đạo.
Khẽ chau mày, thái tử nhìn nhị đệ của mình một chút, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Nhóm người Hoàng Phủ Thiên Nguyên cũng lộ ra vẻ coi thường.Nhị hoàng tử này thật sự là nói thì hay làm thì dở, mắt chuột thốn quang( tầm nhìn hạn hẹp) không làm được chuyện đại sự, nhưng nếu muốn lợi dụng một chút, ngược lại là có thể.
Cùng Lãnh Vô Thường ở bên liếc nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau, cùng một chỗ cười ra tiếng.
“Đại cung phụng, lão bằng hữu trước kia của ngài đang ở chỗ này, không đi qua chào hỏi sao?” Liếc mắt về phía Lạc gia, Lãnh Vô Thường nhìn về phía Hoàng Phổ Phong Lôi cười khẽ một tiếng.
Tròng mắt hơi híp, Hoàng Phổ Phong Lôi đạm mạc gật đầu, nhếch miệng lên, trực tiếp đi thẳng về phía Lạc gia.
Nhìn thấy vị đệ nhất cao thủ của Đế Vương Môn đi ra, ánh mắt mọi người liền đồng loạt bị hắn hấp dẫn. Lệ Kinh Thiên lạnh lùng nhìn hắn, minh bạch ý đồ đến đây của hắn, cũng chậm rãi đi ra ngoài.
Lần này, mọi người cuối cùng cũng minh bạch, hai nhà tối cường giả cuối cùng cũng chính diện đối kháng. Nhất là Lệ Kinh Thiên chính là phản nghịch đi ra từ Đế Vương Môn, nếu phần mặt mũi này không tìm về được, đây tuyệt đối là nỗi khuất nhục lớn nhất của Đế Vương Môn.
Trong lúc nhất thời, mọi người chăm chú nhìn hình ảnh hai người càng lúc càng đến gần nhau, trong lòng kích động không thôi. Không biết hai đại cao thủ này muốn giải quyết ân oán như thế nào.
Cho dù là lục đại thế gia còn lại, cũng chăm chú nhìn nơi này không thả.
Tuy cái này nhìn như là chuyện giữa hai người, nhưng lại đại biểu cho chiến lực của Đế Vương Môn cùng Lạc nhà. Ở chỗ này, bất kỳ bên nào bại trận, đều sẽ nhận phải nhục nhã lớn lao, mất đi uy tín trong mắt thế gia khắp thiên hạ.
Nhất là Đế Vương Môn, càng là không thể thất bại!
Tuy trong Bách gia tranh minh, Đế Vương Môn bại, thế nhưng đó cũng chỉ đại biểu cho thắng bại giữa thế hệ trẻ tuổi. Nhưng nếu ở chỗ này bại, đây chính là dấu hiệu ngàn năm tích lũy sụp đổ, uy thế của Đế Vương Môn rơi xuống ngàn dặm.
Nhưng dù vậy, Đế Vương Môn vẫn như cũ nguyện ý đi ra gây sự trước, cái này chỉ có thể nói rõ, bọn họ có nắm chắc!
Lạnh lùng liếc nhìn Lệ Kinh Thiên, khóe miệng Hoàng Phổ Phong Lôi xẹt qua một tia tà tiếu: “Thiên Cương Cuồng Tôn, Lệ Kinh Thiên, từng là bại tướng dưới tay. Để lão phu nhìn xem những năm này, ngươi đến tột cùng có bao nhiêu tiến bộ a, ha ha ha...”