Thân thể khẽ run lên nhè nhẹ, Vĩnh Ninh giật mình một lát, lại vẫn không cảm nhận được hai đạo khí thế cường đại kia đem nàng xé nát, mà tựa hồ chung quanh đã trở thành gió êm sóng lặng, không khỏi thấp thỏm mở ra hai mắt.
Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, một màn đập vào mi mắt, lại khiến cho nàng nhịn không được bị dọa đến té ngã, nhất thời ngồi bệt xuống đất.
Chỉ thấy, giờ khắc này, trước mặt nàng là một bóng người nhìn có chút vĩ ngạn, mái đầu bạc trắng nghênh phong bay múa, hai con ngươi lạnh lùng tràn ngập thâm thúy, tựa hồ thế giới bao la đều không lọt vào trong mắt hắn.
Bất quá, điều này còn không phải là điều làm cho nàng ngạc nhiên nhất, mà điều chính thức để cho nàng, thậm chí làtất cả mọi người đều trợn mắt há mồm là, hai vị tuyệt thế cao thủ Lệ Kinh Thiên cùng Hoàng Phủ Phong Lôi, lại bị hắn một người một tay ngăn tại hai bên.
Tay trái của hắn hiện lên một cái long trảo hung mãnh, nắm chặt cổ tay Lệ Kinh Thiên, mặc cho hắc long tàn phá bừa bãi như thế nào, đều không thể tránh thoát khỏi chưởng khống của hắn; Mà tay phải lại chỉ như một bàn tay phổ thông, nhẹ nhàng chặn người còn lại. Nhìn qua có vẻ như chỉ là tùy ý chặn lại, nhưng lại giống như một ngọn núi cao vô hình, đem chín đầu kim long hung ác của Hoàng Phủ Phong Lôi, ngăn ở phía bên kia ngọn núi, vô luận như thế nào đều không vòng qua được ngọn núi nguy nga này.
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, mọi người cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh, đã bị hình ảnh trước mặt làm cho chấn động đến nổi nội tâm như sóng biển ngập trời. Đây chính là hai vị cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong a, thế mà cứ như vậy bị người coi như vồ con gà con, nắm trong tay, đây là thực lực như thế nào mới có thể làm đến a!
Hai người Hoàng Phủ Phong Lôi cùng Lệ Kinh Thiên càng là tràn đầy kinh hoảng, chăm chú nhìn đạo thân ảnh trước mặt, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt. Cảm giác sợ hãi đã từ rất lâu không xuất hiện trong lòng bọn họ, vậy mà bây giờ lại một lần nữa nổi lên.
Vốn dĩ bọn họ lúc này đã là Thần Chiếu đỉnh phong, tại Thiên Vũ thật có thể nói là là không sợ trời không sợ đất, nhưng không nghĩ tới, loại cảm giác từ trăm năm trước mới xuất hiện qua một hai lần như vậy, lần này không ngờ lại bị thân ảnh trước mắt làm cho thức tỉnh.
Loại cảm giác bất lực khi đối mặt với tuyệt thế cao thủ không cách nào địch nổi, khiến trong lòng hai người cũng bất giác một trận ảm đạm!
Ai có thể nghĩ tới, bọn họ ngang dọc Thiên Vũ cả một đời, tự cho là đã đạt đến trình độ cao thủ đỉnh phong Thiên Vũ, lại vẫn như cũ gặp được tồn tại cường hãn như thế?
Mà người này, lại là một thanh niên trẻ tuổi như thế …
“Ngươi... Là ai?”
Nhìn thanh niên trước mặt tựa như Thiên Thần hàng lâm, đem hai đầu Ác Long bắt tại trong tay, Vĩnh Ninh ngồi beeth dưới đất không khỏi giật chăm chú nhìn nhìn, hai gò má một mảnh ửng đỏ: “Ngươi là người mẫu hậu phái tới để thủ hộ ta sao?”
Không để ý đến vị công chúa điện hạ bị dọa sợ này, thanh niên kia nhẹ nhàng lắc tay phải một cái, liền đùng, sau một tiếng vang trầm, liền đem Hoàng Phủ Phong Lôi có thực lực đang ở giai đoạn đỉnh phong chấn lui về sau.
Ầm ầm!
Mặt đất vỡ nát tan tành, Hoàng Phủ Phong Lôi vạch lên trên mặt đất một đạo rãnh trời thật sâu, mới có thể dừng thân hình, nhưng vị trí của hắn bây giờ đã cách vị trí cũ hơn mười thước.
Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn về đạo thân ảnh ở phía trước kia, đã là giật mình đến sắc mặt trắng bệch.
Vừa mới nãy, hắn nhưng là sử xuất Đế Vương Môn Huyền giai vũ kỹ, Hoàng Cực Bá Thể Quyết tiến lên, lại bị đối phương dễ dàng đầy lùi như thế, thực lực của người này đến tột cùng là khủng bố đến loại trình độ nào a?
Hơn nữa, người này đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Không buồn quay lại nhìn hắn một cái, thanh niên kia chỉ là quay đầu nhìn về phía Lệ Kinh Thiên ở bên trái, chậm rãi đem móng vuốt đen nhánh của hắn đặt xuống, lạnh lùng nói: “Lệ lão, còn không thu tay lại?”
Không khỏi giật mình, Lệ Kinh Thiên lúc này mới phản ứng được, vừa mới nãy hắn bị dọa sợ, vậy mà còn không thu hồi lại một đòn này, sau đó vội vàng thu liễm hắc khí, sau khi liếc nhìn thanh niên này một chút, cung kính nói: “Trác quản gia!”
“Cái gì, hắn chính là Trác Phàm?”
Cơ hồ là cùng một lúc, thái tử, nhị hoàng tử cùng cùng nhóm người Hoàng Phủ Phong Lôi chưa từng gặp qua Trác Phàm, nghe Lệ Kinh Thiên dùng kính ngữ, liền cùng nhau kêu lên sợ hãi.
Ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm, đã là cả kinh tột đỉnh. Bọn họ đều nghe qua đại danh của Trác Phàm, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra, gia hỏa kia lại biến thái đến tình cảnh như thế, một người một lúc ngăn chặn hai đại cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong, trong thiên hạ này có bao nhiêu người có thể làm được?
Lãnh Vô Thường cùng Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhìn thấy hết thảy, cũng là đầy mặt không thể tin, làm sao trong thời gian ngắn ngủi nửa năm, thực lực của tên tiểu quái vật thế mà lại đột nhiên tăng mạnh đến tình trạng như thế, so với lúc còn ở Bách gia tranh minh quả thực là một trời một vực, thực sự không phải người a!
Cứ thế, sắc mặt bọn họ liền cấp tốc trở nên ngưng trọng.
Cái gọi là nhất lực hàng thập hội, theo tốc độ tăng trưởng thực lực của Trác Phàm, thủ đoạn Lãnh Vô Thường có thể dùng để đối phó Trác Phàm cũng càng ngày càng ít. Hơn nữa, bản thân Trác Phàm cũng là một kẻ gian trá, lúc này lại phối hợp với thực lực siêu phàm, thiên hạ hiếm thấy, quả thật chính là phiên bản gia cường của Cổ Tam Thông, khiến bọn họ như chó cắn nhím, rốt cuộc không hạ được miệng.
Phương Thu Bạch cùng Tư Mã Huy Ngay đang vội vã chạy đến, cũng bỗng dưng dừng lại, ngơ ngác nhìn tràng cảnh tại nơi này hai giây, trong miệng mạc danh nổi lên một tia đắng chát.
“Ai, Lão Phương, chúng ta không phải là nên đi tự tử rồi sao, hiện tại ngay cả thế hệ trẻ tuổi cũng đã bắt kịp thậm chí siêu việt chúng ta, về sau chúng ta khó mà lăn lộn tiếp a...” Thở dài, Tư Mã Huy bất đắc dĩ lắc đầu.
Da mặt Phương Thu Bạch giật giật, cũng cười khổ một tiếng, im lặng không nói.
Không nói đến việc mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng hai người rõ ràng, theo việc thực lực Trác Phàm bạo tăng, biện pháp mà hoàng đế dùng để đối phó Lạc gia cũng sẽ một lần nữa cải biến. Ngày sau, thời gian hai người bọn họ tiếp xúc với Trác Phàm sẽ ngày càng nhiều!
Vì hoàng thất, bọn họ phải cố gắng kiên trì, mỗi ngày đều phải ở trước mặt tên quái vật tuỳ tiện siêu việt bọn họ, chịu đựng dày vò!
Đây là chuyện khiến những Hộ Long Thần Vệ đã từng tự xưng là thanh cao cảm thấy khó chịu nhất…
“Trác Phàm, ngươi rốt cục cũng đến!”
Lạc Vân Thường mang theo người của Lạc gia vội vã đi đến bên người Trác Phàm, thấy Trác Phàm xuất hiện như thiên thần hàng thế, vẻ mặt bất giác tràn đầy ý mừng, tiếp theo nhìn về phía Vĩnh Ninh ở một bên không biết là ngốc, hay là si mê, quan tâm nói: “Cô nương, ngươi không sao chứ!”
Vĩnh Ninh nháy mắt mấy cái nhưng không trả lời, chỉ dùng đôi mắt lớn không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào Trác Phàm, tựa hồ muốn nhìn thấu hắn từ trong ra ngoài, thì thào lên tiếng: “Ngươi chính là.