Chap đuôi mình xin phép để thêm 250d nhé mn ít người mua quá.
Lão giả mặc hoàng phục được hai vị cận thị dìu hai bên, khom người chậm rãi đi tới vị trí ngự tọa. Tuy nhìn qua có vẻ cực kỳ tiều tụy, nhưng lại có một đôi mắt sáng ngời có thần, nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người ở phía dưới, nhất là khi nhìn đến nhóm người Lạc gia, càng là lóe lên một tia tinh quang.
Trong lòng mọi người đều hiểu, vị này mới chân chính là người cầm quyền tại Thiên Vũ Đế Quốc!
“Tham kiến bệ hạ, cung chúc ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Khi lão giả kia chậm rãi ngồi lên ngự tọa, tám đội nhân mã cùng nhau khom mình hành lễ, bái nói.
Hoàng đế khẽ nhúc nhích ria mép, nhàn nhạt khoát khoát tay, cười nói: “Hôm nay trẫm triệu trăm nhà đến đây, chắc hẳn mọi người cũng đều hiểu, chính là nhờ ơn các vị tiên tổ, Thiên Vũ lại có thêm một gia tộc có thể đảm nhiệm được chức trách lớn, nên trẫm cần các vị tới đây cùng chứng kiến một phen!”
“Thiên Vũ ta lập quốc đã ngàn năm, đều là dựa vào bảy đại thế gia phụ tá, giúp an banh định quốc, nên hôm nay mới có được danh hào ngự hạ thất gia cùng Thiên Vũ ngàn năm yên ổn. Hơn một ngàn năm qua, hoàng thất vẫn luôn không dám quên chức trách của mình, tìm kiếm thêm người hiền đức có thể mưu cầu hạnh phúc cho thiên hạ. Bởi vậy mới có Bách gia tranh minh, hi vọng có thể từ trong dân gian tìm ra gia tộc có năng lực quật khởi, cùng ta gánh vác Thiên Vũ. Nhưng hơn ngàn năm qua vẫn chưa tìm được!”
“May thay, ông trời có mắt, rốt cục trẫm đã tìm được một gia tộc mới có thể cùng bảy nhà chung xây thịnh thế! Đây chính là điều may mắn cho trẫm, cho xã tắc cũng như cho toàn bộ bách tính ở trong thiên hạ a!”
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, có được trợ lực mới, giang sơn vĩnh cố!” Mọi người vội vã bái hạ, lên tiếng chúc mừng.
Người của Lạc gia cũng vội vàng hạ bái, khiêm tốn nói: “Bệ hạ quá khen, thẹn không dám nhận!”
Thế nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, đây bất quá chỉ là lời xã giao mà thôi, sẽ không ai đem nó coi là thật. Cho dù là người trong những tiểu gia tộc không thấy qua việc đời cũng minh bạch, ngàn năm qua bảy nhà vẫn luôn không ngừng tranh đấu, lấy đâu ra chuyện chung xây thịnh thế? Bất quá chỉ có tranh quyền đoạt lợi mà thôi.
Hiện tại lại xuất hiện thêm một cái thế gia thứ tám, sẽ chỉ đánh càng thêm ác liệt hơn mà thôi. Ngài không thấy, hai nhà này còn chưa vào thành đã ở bên ngoài bắt đầu tranh đấu sao?
Cho nên hoàng đế nói những lời này, chẳng qua là tấm màn che cho một đế quốc lung lay sắp đổ mà thôi. Chính hắn cũng không tin, thuộc hạ càng không tin, chỉ là nói cho có lệ.
Thế nhưng cho dù là như vậy, vẫn phải nói những lời không người nào tin này, bởi vì đây chính là thể diện, đập vỡ phần thể diện này, Thiên Vũ liền sẽ đại loạn, đây là chuyện mà cho dù là ai cũng không muốn nhìn thấy…
Chậm rãi liếc nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây một chút, hoàng đế thỏa mãn mỉm cười gật đầu, quát to: “Tế Thiên!”
Vừa dứt lời, liền có hộ vệ trong hoàng thành cấp tốc mang bàn thờ đi đến trước mặt mọi người, dưới sự hướng dẫn của hoàng đế, hướng về thương thiên đại địa dập đầu cúi bái, cận thị ở bên dùng giọng nói chói tai đọc tế văn Tế Thiên!
Đại thể chỉ là một số câu cảm tạ trời xanh, thiên hữu Thiên Vũ v.v…. Chờ đến khi người kia nói xong thì đã qua hơn một canh giờ, mọi người mới bắt chước hoàng đế mà đứng dậy.
Hoàng đế một lần nữa ngồi lên ngự tọa, trên đầu đã thoáng có mồ hôi, có thể thấy được thân thể đã sắp gần đất xa trời.
Điểm này, chính bản thân hắn hẳn là cũng rõ ràng, thế nhưng hắn vẫn như cũ, hồng quang đầy mặt, cười to: “Tốt, tế qua thiên địa, bên trong thiên địa cũng là Thiên Tử, cũng chính là trẫm, gia chủ Lạc gia, Lạc Vân Hải, tiến lên nghe phong!”
“Vâng thưa bệ hạ!” Lạc Vân Hải tiến lên trước một bước, hướng hoàng đế khom người quỳ xuống nói.
“Con út của Lạc gia, Lạc Vân Hải, từ nhỏ đã mất cha, kiên cường dũng cảm, chỉ huy gia tộc một đường quật khởi, sau lại đi theo Độc Cô lão nguyên soái nhiều lần lập chiến công, lại giành được chiến thắng trong Bách gia tranh minh, quả là thiếu niên anh kiệt trong Thiên Vũ ta, là tấm gương cho thế nhân. Nay trẫm phong thưởng Lạc gia danh hiệu ngự hạ bát gia tộc, ban tặng trăm thành xung quanh Phong Lâm Thành trở thành lãnh địa, Lạc Vân Hải gia phong Xương Bình Vương, được xây dựng riêng một tòa vương phủ trong đế đô!”
Giật mình ngẩng đầu, Lạc Vân Hải cả kinh trợn mắt há mồm, các đại gia tộc còn lại cũng không khỏi sửng sốt, bất khả tư nghị nhìn về phía hoàng đế, trong mắt đều là mê vẻ nghi hoặc.
Dạng sắc phong này quả thật là khiến người ta không thể tin nổi, cho dù là Lạc Vân Hải, cũng vạn vạn nghĩ không ra, mình lại được sắc phong tước hiệu Xương Bình Vương!
Phải biết, bên trong ngự hạ thất gia, cũng chỉ có Đế Vương Môn có được danh hiệu Vương gia, mà đây cũng là bởi vì nó có quan hệ thân thích cùng hoàng thất.
Thế nhưng Lạc gia chỉ là một gia tộc có xuất thân từ dòng dõi tam lưu nghèo khổ, thế mà lại vượt qua sáu nhà, bị phong Vương, đây là kết quả làm cho tất cả mọi người đều tuyệt đối không nghĩ tới.
Chỉ có Trác Phàm, Lãnh Vô Thường cùng Gia Cát Trường Phong tựa hồ đã rõ ràng, đây rõ ràng là muốn đem Lạc gia biến thành kẻ thù chính thức của Đế Vương Môn.
Cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ, bên trong bát đại gia tộc cũng chỉ có thể có một cái lão đại, há có thể có hai cái vương giả?
Lần sắc phong này của hoàng đế, quả thật là dụng tâm hiểm ác!
Bất quá, Trác Phàm cũng không quá quan tâm, dù sao đối với Đế Vương Môn, hắn cũng chỉ có một cái sách lược, kéo! Mà Đế Vương Môn cũng sẽ không dễ dàng trúng kế khích tướng của hoàng đế, cứ như vậy tam phương đỉnh lập chi thế đã thành, những thứ hư danh kia ngược lại cũng không trọng yếu như vậy.
Ngược lại thì trăm tòa thành trì kia lại khiến Trác Phàm vừa lòng thỏa ý.
Phải hiểu, thứ trọng yếu nhất trong giới tu giả là cái gì, chính là tài nguyên tu luyện.
Trăm tòa thành trì, liền đồng nghĩa với phụ cận địa vực sơn mạch, chính là mấy chục tòa Linh quặng, Dược Sơn a! Nắm quyền sở hữu những tài nguyên tu luyện này, quả thực chính là tài vật tư gia.
Trừ đi một bộ phận phải nộp lên đế quốc, Lạc gia có thể dùng những tư nguyên còn lại để nhanh chóng phát triển gia tộc, không cần Tiềm Long Các viện trợ, có thể nói là chánh thức đạt đến tự lập!
Đây cũng chính là lý do vì sao rất nhiều gia tộc muốn ôm lấy bắp đùi của ngự hạ thất gia. Không có những tư nguyên này, những gia tộc kia đều sẽ phát triển rất chậm chạp.