Cho nên hoàng đế tìm hắn làm đại thần phụ tá tân quân, thật sự là đã cân nhắc đến mọi thứ.
Nhìn chằm chằm hắn, hoàng đế chầm chậm nói: “Trác Phàm, một đường đi tới của ngươi, trẫm vẫn luôn nhìn đến. Năng lực của ngươi không hề kém Gia Cát Trường Phong, thậm chí còn hơn. Lúc hắn bằng tuổi ngươi, vẫn chỉ là một con mọt sách không rành thế sự, ngươi mạnh hơn hắn nhiều. Trẫm tin tưởng, trong tương lai ngươi sẽ trở thành người đứng đầu tứ trụ xuất sắc hơn hắn, thừa tướng chi tôn, tạo phúc Thiên Vũ. Trẫm sắc phong ngươi danh hào thiên hạ đệ nhất đại quản gia, cũng là để ngươi giúp trẫm quản lý tốt quốc gia này a!”
Ánh mắt của hoàng đế vô cùng chân thành, Trác Phàm khẽ nhíu mắt, tuy nhìn không ra thật giả, nhưng hắn hiểu được, hoàng đế nhất định còn có mục đích, liền thẳng thắn làm rõ, nói: “Thế nhưng bệ hạ, ngài hẳn cũng biết, ta có long hồn quấn thân. Để cho ta lưu lại trong triều, sẽ không gây ra xung đột cho hoàng thất sao?”
Tuy Trác Phàm nói rất uyển chuyển, nhưng thực ra ý tứ cùng Hoàng Phủ Thanh Thiên lúc trước cũng không sai biệt lắm.
Lão tử cũng là cái gọi là thiên mệnh sở quy, là vương giả trong tương lai , chẳng lẽ ngươi nha, không sợ ta đoạt giang sơn của ngươi sao?
“Ha ha ha...”
Bất giác cười lớn một tiếng, hoàng đế tỏ vẻ thản nhiên, không ngần ngại chút nào: “Địa mạch long hồn, bất quá cũng chỉ là linh vật thiên địa, tổ tiên hoàng thất đem nó trấn áp, bất quá là vì muốn bảo vệ Thiên Vũ ta vạn lý hà sơn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, bản thân cũng không đại biểu cho cái gì. Nếu không, vì sao chúng ta lại để Đế Vương Môn trấn thủ Tỏa Long Thành, chẳng lẽ không sợ bọn họ đem long hồn chiếm làm của riêng, đoạt giang sơn của ta sao? Hơn nữa, Hoàng Phủ Thanh Thiên không phải cũng là thân có long hồn, tự xưng thiên mệnh sở quy, cuối cùng còn không phải cũng chết trong tay ngươi sao?”
“Ha ha ha... Thiên mệnh, cho tới bây giờ đều nắm giữ ở trong tay chính mình. Hậu bối tử tôn quyết chí tự cường, chăm chỉ yêu dân, Thiên Vũ tự nhiên quốc thái dân an, bách tính giàu có, hậu bối tử tôn bất hiếu, xa hoa dâm đãng, làm sao có thể bảo vệ Thiên Vũ ta trường trì cửu an? Cho nên thiên mệnh thực sự cũng chỉ là hư vô, nếu trẫm tin tưởng vào nó, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được, cần gì phải phí sức như thế chứ?”
Trác Phàm khẽ gật đầu, hoàng đế nói câu này quả thật là con mẹ nó, có lý, khiến hắn không thể không tin. Còntrong lòng hoàng đế đến cùng có tin hay không, vậy thì hắn cũng không biết được.
Trầm ngâm nửa ngày, Trác Phàm ôm quyền: “Ách, bệ hạ, xin cho ta suy nghĩ thêm một trận.”
“Cũng tốt, trước nghĩ kĩ sau lại làm! Nhưng trẫm thật sự hi vọng, ngươi có thể vì đế quốc mà hiệu lực, không phụ lòng trẫm cho ngươi phong hào thiên hạ đệ nhất quản gia!” Khẽ gật đầu, hoàng đế cười nói, vẫn như cũ chân thành như thế.
Cho dù là Trác Phàm, nhìn thấy cũng không nhịn được âm thầm cảm khái.
Nếu như tất cả những lời hoàng đế nói hôm nay đều là nói dối, vậy hắn cũng đừng làm hoàng đế nữa, đi làm ảnh đế đi.
Về sau, hai người lại trò chuyện thêm vài câu, Trác Phàm mới khom người cáo lui. Nhìn bóng lưng hắn dần dần biến mất, hoàng đế cuối cùng mới lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Vù vù!
Tiếng xé gió vang lên, hai đạo thân ảnh già nua xuất hiện bên người hoàng đế, chính là Hộ Long Thần Vệ Phương Thu Bạch cùng Tư Mã Huy.
Sau khi hai người hướng hoàng đế bái hạ một cái, Tư Mã Huy liền dẫn đầu nói: “Khởi bẩm bệ hạ, công chúa đã an toàn trở về!”
“Ừm, Vĩnh Ninh này, thật sự là một khắc cũng không làm cho trẫm bớt lo. Lần này nếu không phải Trác Phàm kịp thời xuất hiện, nha đầu này đã gặp chuyện lớn rồi!” Phun ra một ngụm trọc khí thật dài, trên mặt hoàng đế hiếm khi lộ ra vẻ may mắn, có thể thấy được hắn đối với nữ nhi này coi trọng cỡ nào.
Phương Thu Bạch cũng thở dài lên tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nghĩ không ra, Trác Phàm này chỉ mấy ngày không thấy, liền phải lau mắt mà nhìn. Hiện tại thực lực của hắn chỉ sợ đã siêu việt chúng ta... Ai, tiểu quái vật này!”
“Hừ, nào chỉ là tiểu quái vật, quả thực chính là một cái Gia Cát Trường Phong Thần Chiếu đỉnh phong, văn võ vẹn toàn, thực sự quá nguy hiểm!” Mắt khẽ híp một cái, hoàng đế bất giác ho kịch liệt.
“Khụ khụ khụ... Cầm bút giấy đến!”
“Vâng!”
Cận thị đáp ứng một tiếng, liền đem bút giấy chuẩn bị đầy đủ.
Hoàng đế ở trên tờ giấy trắng vừa cứng cáp lại vừa hữu lực viết lên mấy chữ lớn, lại chính là tên của ba vị hoàng tử. Nhìn ba cái tên quen thuộc kia, trong mắt hoàng đế hiện lên vẻ phức tạp, nhưng cuối cùng lại trở nên kiên định, thản nhiên nói: “Tường thuật lại cho trẫm thật kỹ tình hình bên ngoài lúc nãy, nhất là phản ứng của ba người bọn họ.”
“Vâng!” Phương Thu Bạch gật đầu một cái, liền một năm một mười đem chuyện xảy ra ngoài thành nói lại một lần.
Hoàng đế trầm ngâm nửa ngày, cầm lấy một cây bút chu sa, dừng lại trước tên thái tử, thì thào lên tiếng: “Lão đại tính cách trầm ổn, đối xử với mọi người khéo đưa đẩy, tôn sùng tổ huấn, ngược lại là minh quân chi tư...”
Hoàng đế một bên nói, một bên vẽ vài vòng đằng sau tên hắn, thế nhưng sau khi vẽ lên ba cái vòng đỏ, lại đột nhiên nhướng mày, thở dài: “Thế nhưng ngươi lại nghe lời như vậy làm gì, ngoan cố không thay đổi, tất bị người lừa vào hố, ai...”
Bất đắc dĩ lắc đầu, hoàng đế tại sau cùng vẽ một chữ X, sau đó lại đi tới trước tên lão nhị, vẽhai vòng: “Lão nhị dũng mãnh thiện giao, làm việc quyết đoán có dã tâm, nhưng tính cách lỗ mãng, tranh ăn với hổ, sớm muộn sẽ bị dùng làm vũ khí, hừ...”
Hoàng đế liền họa ba cái chữ X, tức giận đến ria mép run run: “Lão nhị này, không có tác dụng lớn!”
Sau cùng, hắn lại đi tới trước tên lão tam, chần chờ một chút, lại vẽ một cái dấu hỏi, liền ngừng bút.
“Bệ hạ, làm sao...” Phương Thu Bạch sững sờ, không rõ ràng cho lắm.
Chậm rãi lắc đầu, hoàng đế đạm mạc lên tiếng: “Trẫm biết ngươi là hướng về lão tam, bất quá đứa con thứ ba này của trẫm, còn cần phải quan sát một trận thật tốt mới được a. Riêng lão tam này, trẫm cũng có chút xem không hiểu. Nếu không, trẫm tân tân khổ khổ trải đường cho bọn hắn, kết quả là gặp phải đứa con bất hiếu, đem thiên hạ đều thua sạch, trẫm thế nhưng là chết cũng sẽ không nhắm mắt a!”
Thở dài, trong mắt hoàng đế tràn đầy buồn bã.
Hắn hiện tại thật hi vọng, trong ba đứa con trai của hắn, chỉ cần một đứa có một nửa lòng dạ như Trác Phàm, hắn liền có thể yên ổn truyền vị…