Tuy Trác Phàm chỉ nói vài lời trào phúng Lãnh Vô Thường, nhưng trong lời nói lại mang theo tà khí phách lối cùng vô tận sát ý, tựa như muốn bức tử đối phương chỉ trong vài phút, mỗi một chữ đều khiến trái tim thuần khiết của hài đồng này rung động. Khiến trong lòng hắn, ngăn không được mà cảm thấy sợ hãi.
Nguyên lai người bên ngoài đều có tâm địa tà ác như thế a!
Vân Huyền Cơ luôn nhắm chặt hai mắt, cũng bất đắc dĩ lắc đầu thở dài...
Lãnh Vô Thường thở sâu hai lần, mới khiến trái tim đang xao động dần dần bình tĩnh lại, sau đó cũng không nói gì, kéo theo Hoàng Phủ Thiên Nguyên đang phẫn nộ đi ra ngoài: “Môn chủ, chúng ta đi!”
Nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa, Trác Phàm lộ ra một nụ cười đắc ý, quay lại nhìn về phía đồng tử ở bên cạnh sớm đã đần độn, vỗ nhè nhẹ lên gương mặt ục ịch đầy thịt của hắn, cười tà nói: “Tiểu gia hỏa, nhìn thấy chứ, so với vẻ mặt biệt khuất của mấy lão già kia, ca ca hẳn rất đẹp trai đi!”
Đứa bé kia lại chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào Trác Phàm, không nói gì.
“Trác quản gia, xin ngươi đừng dạy hư đệ tử tộc ta!” Lúc này, vị đại tế ti kia cũng mở mắt ra, dùng đôi con ngươi thâm thuý như sao trời, thẳng tắp nhìn về phía đối diện Trác Phàm.
Thờ ơ nhún nhún vai, Trác Phàm cười lớn, lại xoa xoa gương mặt đứa bé kia thêm một lát mới chậm rãi đi vào.
Bất quá, sau lần quan sát vừa rồi, hắn chẳng có chút kính ý gì với vị đại tế ti này, tên này chính là một tên lường gạt. Lại xem xét người kia bất quá chỉ có cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong thì lại càng không có hứng thú gì.
Tùy ý chọn một chỗ để ngồi, lại gõ gõ lên bàn gỗ bên cạnh theo tiết tấu, Trác Phàm thản nhiên nói: “Không biết đại tế ti mời ta đến đây là có chuyện gì chăng?”
Dò xét hắn khoảng nửa khắc đồng hồ, Vân Huyền Cơ mới nhẹ vịn chòm râu dài, khẽ gật đầu: “Quả thật giống như lão phu đã sở liệu, Trác quản gia rất phi thường!”
“Nói nhảm, lão tử nếu là thường nhân, há có thể đạt tới địa vị bây giờ, cũng làm sao có chuyện ngươi tự mình phát ra thiệp mời ta đến đây?”
Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Trác Phàm vỗ bàn đứng dậy, liền đi ra ngoài: “Nếu như ngươi không có trò gì có thể lấy ra lừa gạt lão tử, vậy lão tử cáo từ. Còn vừa rồi, ngươi nói cái gì mà mệnh lý, xin lỗi, lão tử không tin, cũng nghe không hiểu, ngươi cũng không cần tốn nước bọt vô ích!”
Trác Phàm dửng dưng rời đi, trên mặt là vẻ cười lạnh. Vân Huyền Cơ cứ như vậy nhìn theo, cũng không nói chuyện, nhưng ngay khi hắn sắp bước ra ngưỡng cửa, Vân Huyền Cơ cuối cùng lại mở miệng nói:
“Ngươi... Sớm nên chết!”
C-K-Í-T.. T... T!
Thân thể Trác Phàm không khỏi cứng ngắc, bàn chân đã nâng lên chuẩn bị bước ra cũng bỗng nhiên ngừng lại trên không trung, trong hai con ngươi tràn đầy vẻ chấn kinh.
Vân Huyền Cơ nói một câu này, khiến cho hắn trong nháy mắt cảm thấy rung động!
Không sai, hắn thật sự đã sớm chết. Mặc kệ là gia nô Trác Phàm của Lạc gia, hay là Thánh Vực Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, hai người bọn họ đều đã sớm nên chết.
Mà Trác Phàm bây giờ chính là tàn niệm của Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, mượn thân thể cùng linh hồn của gia nô Trác Phàm của để sinh tồn. Hện tại, hắn đến tột cùng là Trác Phàm hay là Trác Nhất Phàm, sớm đã không thể phân biệt được nữa.
Hắn đã dùng bí pháp bên trong Cửu U Bí Lục đem hai người hợp thể nên mới có thể tiếp tục sinh tồn.
Thế nhưng, đây là bí mật sâu kín nhất trong đáy lòng của hắn, lão đầu nhi này làm sao có thể chỉ liếc một chút liền xem thấu, chẳng lẽ nói…
Cứng ngắc quay đầu lại, Trác Phàm nhíu mày nghi hoặc nhìn qua, lại nhịn không được mà co rụt tròng mắt lại. Chỉ thấy giờ khắc này, trong đôi mắt lão đầu kia một màu đen kịt, nhưng lại có từng điểm từng điểm bạch quang lóe lên lóe lên, tựa như sao sáng trên trời đêm, thâm thúy mà không thấy đáy.
Chẳng lẽ truyền ngôn là thật, gia chủ Vân gia mỗi một thời, thật sự sẽ sinh ra một đôi mắt có thể xem thấu vận mệnh người khác!
Cái này... Đây cũng quá là nói mơ giữa ban ngày đi!
Liền xem như thánh giả Thánh Vực, thậm chí là cao thủ Đế cấp, cũng chưa chắc có thể luyện ra thần thông như thế a!
Hơn nữa, trên đời này thật sự lại có chúa tể vận mệnh sao?
Trước kia, Trác Phàm tuyệt đối không tin, nhưng hiện tại, Trác Phàm muốn không tin cũng không được…
Ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt,
Trác Phàm nhìn chằm chằm hắn, vẻ một mặt ngưng trọng nói: “Ngươi... Đến tột cùng là thần thánh phương nào? Vân gia nhất tộc, là từ đâu đến?”
Hắn tuyệt đối không tin, trong phàm giai lại có một gia tộc kì dị như thế tồn tại! Mẹ hắn, khẳng định là thánh tộc một mạch!
Chân mày hơi nhíu lại, Vân Huyền Cơ nhìn Trác Phàm, mặt mũi tràn đầy vẻ không hiểu: “Trác quản gia, lão phu không biết ngươi đang nói cái gì! Vân gia nhất tộc, từ xưa đến nay vẫn luôn ẩn cư sơn lâm, không màng tranh đấu. Từ khi hoàng đế khai quốc Thiên Vũ cử binh, mới được thỉnh xuất sơn, cung phụng đến bây giờ. Ngươi hỏi chúng ta đến từ chỗ nào, lão phu cũng chỉ có thể nói thẳng, là đến từ Thiên Vũ!”
Lần này, Trác Phàm càng thấy kỳ quái hơn, một gia tộc nắm giữ năng lực kì dị như thế, thế mà có xuất thân phổ thông như thế sao? Hay là nói, thời gian đã quá xa xưa, chính bọn họ cũng đã quên?
Nghĩ tới đây, Trác Phàm quay người mỉm cười, sau đó rất không biết xấu hổ mà trở lại trên chỗ ngồi, ưỡn ngực nghiêm mặt cười nói: “Đại tế ti, vừa mới rồi có nhiều đắc tội, ngài chớ trách, chúng ta vừa mới trò chuyện đến chỗ nào? Ai da, ta đã rất lâu không có được vui vẻ tán gẫu cùng người khác, ha ha ha...”
Da mặt không khỏi run run, Vân Huyền Cơ nhịn không được bật cười ra tiếng:
“Trác quản gia quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, co được dãn được, bộ dáng vô sỉ, cũng rất có phong phạm lão phu năm đó a!”
“Ách, đại tế ti, ngài đây là nói móc ta, hay là đang tự giễu?” Không khỏi sững sờ, Trác Phàm lúng túng nói.
Cười khoát khoát tay, đại tế ti thở dài lên tiếng: “Người nào mà không có tuổi trẻ a, chỉ là đến từng này tuổi, ngồi ở vị trí này, không thể giống như trước kia nữa. Cho nên, lão phu mới muốn cùng Trác quản gia nói chuyện một phen, vì thiên hạ tận phần sức mọn...”