Trác Phàm cũng hung hăng khoát khoát tay, lạnh lùng nói: “Đại tế ti, ngài nguyện ý giúp Lạc gia ta, Trác mỗ đã thấy vô cùng cảm kích, việc gì phải làm ra quyết định ác tâm như vậy chứ? Chẳng lẽ Trác mỗ nhìn giống một kẻ háo sắc, thích làm việc khi nam phách nữ, ngay cả đồng minh của mình cũng không ngoại trừ sao?”
“Ha ha ha... nếu nghĩ ngài là người như vậy, lão phu làm sao có thể đem cháu gái ruột đưa vào miệng hổ chứ?”
Bật cười lắc đầu, Vân Huyền Cơ thản nhiên nói: “Thực không dám giấu giếm, cháu gái lão phu cũng giống như lão phu, có một đôi thần đồng có thể phá thiên cơ, sớm đã được coi là người thừa kế vị trí gia chủ Vân gia đời thứ tám, được người đời xưng tụng là Thánh Nữ Vân Sương! Lão phu để cho nàng theo ngươi là muốn nàng thời khắc dẫn đạo ngươi, tránh cho phát sinh chuyện, gây nên đại nạn cho thương sinh thiên hạ. Dù sao, trong Bách gia tranh minh, ngài đã một lần mất đi lý trí, Lạc gia vốn có thể ẩn tàng thêm mấy năm, ngư ông đắc lợi, cuối cùng lại tiến vào bên trong cuộc phân tranh này quá sớm, khiến thiên hạ bách tính phải sớm nghênh đón chiến loạn. Bất luận là đối với Lạc gia, hay là đối với đại thế của thiên hạ mà nói, đây đều là một sai lầm cực lớn a!”
Gương mặt bất giác đỏ bừng, Trác Phàm sờ mũi một cái, từ chối cho ý kiến.
Trong lòng hắn cũng hết sức rõ ràng, hành động của hắn đối với Hoàng Phủ Thanh Thiên lúc trước có chút lỗ mãng, hắn cũng từng tự suy ngẫm qua, đây không phải là chuyện mà người cơ trí nên làm.
Bất quá, có một số việc, cho dù biết rõ là sai, nhưng vẫn muốn làm đến cùng. Nếu cho hắn một cơ hội lặp lại một lần nữa mà nói, hắn vẫn muốn giết chết Hoàng Phủ Thanh Thiên.
Tiểu tử này không chết, hắn không cam tâm a!
Mà được gia gia nói ra lý do, Vân Sương lúc này mới nhút nhát nhìn về phía Trác Phàm, bên trong hai đồng tử đột nhiên biến thành một mảnh đen kịt, điểm điểm tinh quang sáng chói nở rộ, đúng là giống y hệt Vân Huyền Cơ.
Sau một lúc, nàng mới kinh dị nói: “A! Hắn... Hắn lại không có vận mệnh quấn quanh, chẳng lẽ hắn chính là kỳ nhân nhảy ra khỏi trói buộc của vận mệnh mà gia gia thường xuyên nhắc tới?”
“Không sai, chính là người này, đại quản gia cuaryLạc gia, Trác Phàm!”
Cười khẽ một tiếng, Vân Huyền Cơ nhìn về phía Vân Sương, vạn phần không muốn nói: “Sương Nhi, đừng trách gia gia tâm địa ngoan độc, ta cũng không có cách nào a, muốn cứu thương sinh thiên hạ, chỉ có thể dựa vào người này nghịch thiên cải mệnh. Bất quá người này thủ đoạn độc ác, không phải người lương thiện, loại chuyện làm ảnh hưởng xấu đến thiên hạ cũng không phải là làm không được. Cho nên gia gia mới muốn ngươi ở bên cạnh hắn, dẫn đạo lời nói và việc làm của hắn, đưa hắn vào chính đạo, cứu vãn thương sinh, đây là đại công a...”
“Khụ khụ khụ... Đại tế ti, ta không phải là muốn trách cứ ngài cái gì, chỉ là ngươi nói xấu ta ở ngay trước mặt ta, như vậy cũng được sao?” Bất giác vội ho một tiếng, Trác Phàm không còn gì để nói.
Vân Huyền Cơ lại thờ ơ khoát khoát tay, cười nói: “Ha ha ha... Trác quản gia luôn luôn tự nhận mình là ác nhân, những lời ta vừa nói lại tính là cái gì? Ngươi cứ coi như là ta khen ngươi tốt!”
“Đại tế ti, hiện tại ta đã biết vì sao ngươi lại nói bộ dáng vô sỉ của ta, có phong phạm của ngươi năm đó. Bất quá, coi như hiện tại, ngài chính là càng già càng dẻo dai, phong thái cũng không giảm so với năm đó a! Ta coi như có vô sỉ, cũng không có giống như ngươi, dám trắng trợn chỉ hòa thượng mắng đồ đầu trọc a.”
“Đâu có, đâu có, vừa nãy Trác quản gia ở ngay cửa ra vào, dùng tài ăn nói kém chút nữa đem Thần Toán Tử tức hộc máu, lão phu tuyệt đối làm không được a! Đây quả thật chính là trường giang sóng sau đè sóng trước, một đời càng mạnh hơn một đời a...”
Phốc!
Vân Sương thấy gia gia cùng vị Trác quản gia này đối đáp trào phúng lẫn nhau thì bất giác cười khẽ một tiếng, không còn vẻ đau thương như lúc trước.
Thấy thế, Vân Huyền Cơ cưng chiều vỗ vỗ đầu nàng, đem nàng giao cho Trác Phàm, cười nói: “Trác quản gia, về sau Sương Nhi giao cho ngươi chiếu cố. Mà nha đầu này, cũng sẽ trợ giúp cho ngươi, sẽ không trở thành gánh nặng, mong ngươi tuyệt đối không nên bỏ qua nàng. Lão phu không thể lúc nào cũng ở trước mặt ngươi đề điểm, nàng lại có thể. Nàng, là hữu dụng!”
Khẽ nhướng mày, Trác Phàm cảm thấy mấy câu nói của lão nhân này tựa hồ có hàm nghĩa khác, bất quá cũng không truy cứu quá nhiều, liền gật gật đầu.
Lão nhân này nói đúng, bên người có một người thời khắc có thể phá thiên cơ, xác thực so với hắn mỗi ngày chạy đến chỗ này thì tốt hơn nhiều.
Sau đó hắn khẽ gật đầu, đáp ứng.
Kết quả là, Vân Huyền Cơ tự mình đưa hai người ra ngoài cửa, nhìn bọn họ rời đi. Vân Sương vạn phần không muốn, hai mắt chan chứa lệ nóng, nhưng lại bị Trác Phàm cứng rắn lôi đi.
Đây chính là một cái bảo bối a, không cần thì phí!
Nếu để người khác nhìn thấy tình cảnh này mà nói, không chừng sẽ coi Trác Phàm là bọn buôn người lừa bán phụ nữ …
Thế nhưng, tất cả mọi người lại không chú ý tới, không lâu sau khi thân ảnh hai người biến mất, trong một con hẻm u tối gần phủ tế tự, một đôi lãnh mâu ẩn giấu bên trong một kiện áo choàng màu đen rộng thùng thình bỗng nhiên hiện ra, không thể thấy rõ bộ dạng.
Chỉ chốc lát sau, một đạo hắc ảnh lóe lên, đi đến bên hắn khẽ thì thầm vài câu, người kia liền hơi hơi gật gật đầu, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Hừ, lão gia hỏa này không muốn sống nữa rồi, hắn đứng ở thế trung lập đã trên trăm năm, nay lại phá lệ a...”
Vừa dứt lời, bóng đen kia liền xoay người một cái, biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ có bầu trời trên phủ tế tự, lại nhanh chóng trở nên tối tăm, tựa hồ như muốn báo một trận giông bão sắp đến!
Đại tế ti đang chuẩn bị trở về phòng, thân thể bỗng hơi chậm lại, quay đầu nhìn lên trời, sắc mặt đã không còn nhẹ nhàng thoải mái như lúc trước mà phủ đầy cảm giác nặng nề, thở dài: “Ai, vì thương sinh thiên hạ, vinh nhục tộc ta lại tính là cái gì? Ha ha ha...”
Vân Huyền Cơ cười khổ, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ quyết tử...