Hưu!
Trên không trung mây trắng lượn lờ, vang lên một tiếng xé gió, một dải khói bụi màu vàng đáp xuống một chỗ đại viện lạc. Bịch một tiếng, Hoàng Mi Lão Tổ ném hai người trên mặt đất.
Ba ba ba!
Tiếng vỗ tay vang lên, một thanh niên tuấn lãng cùng hơn mười người tùy tùng chầm chậm đi tới, chính là nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng.
Nhìn hai người nằm trên mặt đất, nhị hoàng tử gật đầu khen: "Không hổ là Hoàng Mi Lão Tổ, ngay cả Trác Phàm cũng có thể giải quyết dễ như trở bàn tay, tiểu vương bội phục bội phục, ha ha ha. . ."
"Khặc khặc khặc. . . Vương gia nói quá lời rồi, ta thấy tên Trác Phàm này chẳng khác gì mấy tên mua danh chuộc tiếng. Lão phu còn chưa sử xuất bản lĩnh thật sự, hắn đã thúc thủ chịu trói! Có lúc ta còn thấy thẹn vì nhị hoàng tử mở giá cao cho lão phu a!"
"Ha ha ha. . . Lão tổ khách khí, chắc chắn không phải Trác Phàm quá yếu, mà chính là lão tổ thủ đoạn cao minh. Lão tổ có thể yên tâm, đáp ứng cho ngài mười bát phẩm linh đan, sẽ không thiếu!"
Nhị hoàng tử mười phần phóng khoáng cười to lên, Hoàng Mi Lão Tổ cũng tà tiếu liên tục, đắc ý ôm quyền.
Nhị hoàng tử bước tới, lật qua lật lại Trác Phàm, hài lòng gật đầu, cười lạnh nói: "Cái gì thiên hạ đệ nhất đại quản gia, lại dám cự tuyệt lời mời của tiểu vương, thật sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hừ!"
Sau đó, hắn lại quay đầu nhìn Vân Sương, nghi ngờ nói: "Lão tổ, đây là. . ."
"Hắc hắc hắc. . . Ta cũng không biết, thấy nha đầu này đi theo Trác Phàm, ta nghĩ là người thân cận hắn. Lão phu cảm thấy nha đầu này có thể sẽ hữu dụng đối với vương gia, nên cùng mang về." Hoàng Mi Lão Tổ nhếch miệng cười to nói.
Nhị hoàng tử cười khen: "Lão tổ thật sự là có lòng, ha ha ha. . ."
Tiếp đó, hắn đưa tay lật Vân Sương lên, rồi ngay lập tức kinh hãi nói: "Cái gì, Thánh Nữ Vân Sương? Lão tổ, sao ngươi bắt cả người tế tự phủ đến đây?"
"Thế nào, nha đầu này không thể bắt sao?" Hoàng Mi Lão Tổ nghi ngờ nói.
Nhị hoàng tử thở sâu, hơi trầm ngâm, sau đó nở nụ cười tà ác, lắc lắc đầu nói: "Không, lão tổ, ngươi làm rất khá, bản vương lại muốn thêm ngươi một công, thưởng thêm cho ngươi hai viên bát phẩm linh đan!"
Cái gì?
Hoàng Mi Lão Tổ không khỏi sững sờ, ngây ngốc một lúc mới vui mừng quá đỗi, cười ra tiếng: "Ha ha ha. . . vậy thì đa tạ vương gia lại thưởng!"
Mà nhị hoàng tử tại quan sát tỉ mỉ thêm Vân Sương vài lần, rồi nhìn về phía Hoàng Mi Lão Tổ nói: "Lão tổ, không biết ngài có thể có thể làm nha đầu này tỉnh lại hay không, ta có việc cần hỏi nàng!"
"Cái này đơn giản!" Hoàng Mi Lão Tổ gật đầu, mừng khấp khởi móc ra một bình sứ, sau đó mở ra nắp bình, hơi lắc lắc trước mũi Vân Sương, đắc ý nói: "Đây là độc môn mê dược lão phu nghiên cứu ra, thiên niên mị tán. Dù là Thần Chiếu cảnh, cũng tuyệt đối không phòng được. Nếu không có độc môn giải dược của lão phu, cả đời này cũng đừng mong tỉnh, hắc hắc hắc. . ."
"Lão tổ quả nhiên thần thông quảng đại, tiểu vương bội phục!" Nhị hoàng tử lần nữa ôm quyền tán dương, yên tĩnh đợi Vân Sương tỉnh lại.
Một phút sau, ưm một tiếng :, Vân Sương hơi hơi động người, chậm rãi mở mắt ', liền thấy vẻ mặt mlem của nhị hoàng tử, liền quá sợ hãi kêu lên: "A, nhị hoàng tử, ngươi. . . Ngươi. . ."
"Cô nương không cần sợ hãi, hiện tại ngươi làm khách trong vương phủ bản vương, cực kỳ an toàn!" Nhị hoàng tử thủ thế im lặng.
Vân Sương co rúm người lại, nhìn về phía những người xung qunah, liền trầm lòng xuống. Nàng chỉ có thực lực Thiên Huyền ngũ trọng mà thôi, những người này, phần lớn là Thiên Huyền bát cửu trọng, còn có năm người, thậm chí là Thần Chiếu. Nhất là lão giả có hai lông mày ố vàng, càng làm cho nàng kinh dị, hắn là Thần Chiếu bát trọng. Bị nhiều tuyệt cường giả như vậy vây quanh, trong mắt nàng đã là tro tàn một mảnh, biết rõ không thể đào tẩu, lại nhìn về phía bên cạnh, thấy Trác Phàm an tường ngủ, không khỏi kinh hãi, liền lay lay hắn: "Trác quản gia, ngươi mau tỉnh lại, mau tỉnh lại a. . ."
Nhưng không có tác dụng, Trác Phàm vẫn yên ổn chìm trong giấc ngủ!
"Ha ha ha. . . Tiểu cô nương, ngươi đừng uổng phí sức lực, không có giải dược của lão phu, tiểu tử này tỉnh không nổi!" Hoàng Mi Lão Tổ cười to, vẻ mặt đắc ý.
Nhị hoàng tử thầm cười lạnh, trên mặt vẫn là vẻ bình thản: "Sương Nhi cô nương, danh hiệu thánh nữ của ngài, tiểu vương sớm có nghe nói. Chỉ là trở ngại quy củ tế tự phủ, còn có đủ loại nhân tố, tiểu vương không được bái phỏng. Không ngờ, hôm nay ngươi lại đánh bậy đánh bạ đi vào vương phủ tiểu vương làm khách, thật là rồng đến nhà tôm, tiểu vương cảm thấy rất vinh cmn dự a!"
"Hừ, làm khách cái gì, rõ ràng là các ngươi báta ta đến!" Vân Sương tức giận nói.
Nhị hoàng tử cười to lên: "Ha ha ha. . . Bắt cũng được, mời cũng được, dù sao ngươi đã tới phủ của bản vương, chính là khách của bản vương, bản vương tự sẽ lấy lễ đối đãi. Có điều, tiểu vương có một việc trong lòng thật lâu, muốn mời cô nương giải đáp nghi vấn, mong rằng vui lòng chỉ giáo!"
"Chuyện gì?" Vân Sương hồ nghi nói.