Trác Phàm cười to lên: "Ha ha ha... được, xem trên mặt các ngươi, ta tha cho tiểu tử này. Chỉ là, các ngươi phải nhớ kỹ, hai người các ngươi các nợ ta một món nợ ân tình, sớm muộn phải trả về!"
"Ách, huynh đệ, ngươi thả hắn, là hắn nợ ngươi chứ, sao lại là chúng ta?" Bàn tử lập tức xạm mặt.
Trác Phàm cười đùa nói: "Ai bảo là hai người có chuyện cầu ta, tất nhiên là các ngươi nợ ta. Đợi ngày sau nếu ta có nhu cầu gì, các ngươi nhất định phải trả hết!"
Lòng tham không đáy!
Mọi người thầm than, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ là, thấy nhị hoàng tử còn đang hấp hối nằm trong tay Trác Phàm, đành phải gật đầu đáp ứng.
Trác Phàm cười lớn, vung tay ném nhị hoàng tử sang một bên, sau đó đến bên Vân Sương, nhìn về phía hai người bàn tử nói: "Chuyện này ta không so đo nữa. Đợi ngày sau có việc cần, ta sẽ tìm các ngươi giúp đỡ, cáo từ!"
Nói rồi, liền muốn mang Vân Sương rời đi.
Vĩnh Ninh công chúa vội vàng chạy đến bên Vân Sương, kéo tay nàng, nhìn về phía tất cả mọi người nói: "Ta cùng Sương Nhi là hảo tỷ muội, đã lâu không gặp rồi. Còn nữa, Sương Nhi bị làm cho kinh hãi như vậy, nhất định rất sợ hãi, thân là tỷ muội, lúc này nhất định phải ở bên nàng an ủi. Tam ca, huynh về trước đi, đừng lo cho ta!"
"Vĩnh Ninh, thực ta không..." Vân Sương sững sờ giải thích, nhưng lại bị Vĩnh Ninh công chúa đánh mắt, đành phải nuốt những lời còn lại xuống.
Trác Phàm lại cười lạnh nói: "Vĩnh Ninh công chúa, Sương Nhi là Thiên Huyền cảnh, ngươi còn chẳng phải Thiên Huyền cảnh, nàng cần ngươi làm gì?"
"Hừ, vậy thì sao, chuyện nữ nhân bị kinh sợ rất nghiêm trọng, không có quan hệ gì với tu vi, nam nhân các ngươi làm sao có thể hiểu?" Vĩnh Ninh cứng cổ nói.
Bàn tử lại nhướng mày, nghiêm túc nói: "Vĩnh Ninh, đừng làm rộn, ngươi đừng tưởng tam ca không biết, ngươi là sợ bị cấm túc, nhưng mà, dù ngươi cùng Vân Sương cô nương đến tế tự phủ, phụ hoàng nhất định sẽ cho người bắt ngươi về."
"Bàn tử, Vân Sương cô nương phải cùng ta hồi Lạc gia, không phải tế tự phủ!"
Cái gì?
Nghe Trác Phàm nói, hai người không khỏi giật mình, nhìn về phía Vân Sương.
Vân Sương thân là thánh nữ tế tự phủ, người thừa kế gia chủ tương lai, bảo bối của cả tế tự phủ. Đại tế ti sao có thể để nàng lẻ loi một mình đến chỗ khác?
Nhưng mà, Vân Sương lại đỏ má, hơi gật đầu, thì thào lên tiếng: "Gia gia đã đưa ta cho Trác quản gia làm tỳ nữ, thiếp thân phục thị, cho nên..."
Cái gì? Thiếp thân?
Bàn tử trừng mắt nhìn Trác Phàm, phát lên lửa giận hiếm thấy, thậm chí còn kích động hơn lúc thấy nhị ca hắn bị đánh: "Trác Phàm, ngươi, cái tên cầm thú này. Trước kia bản hoàng tử chỉ cho là thập ác ngươi chỉ chiếm chín, nhưng không ngờ, thật không ngờ, ngươi dám trắng trợn cướp đoạt dân nữ, lại còn là trong sáng như Vân Sương cô nương? Nói, ngươi uy hiếp đại tế ti như nào, lại khiến hắn phải khuất nhục giao Vân Sương cho ngươi?"
Vĩnh Ninh công chúa cũng trợn mắt giận dữ, vội vàng kéo Vân Sương đến trước người, nhỏ giọng nói: "Sương Nhi, yên tâm, có bản công chúa ở đây, nhất định sẽ không để ngươi rơi vào tay tên ác ma này."
Trác Phàm từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai.
Vân Sương vội vã khoát tay, một khuôn đỏ bừng giải thích: "Các ngươi đừng hiểu lầm, không phải như các ngươi nghĩ. Gia gia cảm thấy Trác quản gia đi sai đường, muốn cho ta thiếp thân đi theo, có thể hướng thiện cho hắn, cho nên..."
"Há, thì ra là thế!" Nghe vậy, bàn tử mới hiểu. Chỉ là, bàn tử biết rõ Trác Phàm là người thế nào, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Vân Sương cô nương, mặc dù nói Vân gia các ngươi có tâm cứu vãn thương sinh, ta rất bội phục. Nhưng ta không thể không nhắc nhở các ngươi một câu, người trước mặt các ngươi, không chỉ là kẻ ác, mà chính là ác trong ác, đứng đầu ác, tội ác chồng chất, thập ác bất xá..."
"Ai ai ai, ngươi vừa mới còn nói ta là chín ác, làm sao lại biến thành thập ác bất xá? Ít nhất là không có trắng trợn cướp đoạt dân nữ chứ!" Trác Phàm trợn mắt quát.
Bàn tử khinh thường bĩu môi: "Thì có sao, dù chuyện này có hay không, ngươi cung đâu có quan tâm."
Trác Phàm trầm ngâm một hồi, quat thật gật đầu: "Nói cũng phải!"
Phốc!
Hai nữ thấy vậy liền cười khẽ một tiếng, đồng thời hai đôi mắt đẹp bắt đầu chú ý hơn về Trác Phàm. Thực, Trác Phàm vẫn là một người khảng khái, có khí độ, vạn sự tự nhiên, thoải mái hơn mấy kẻ tự nhận là chính nhân quân tử nhiều.
Thậm chí, so với nhân sĩ đạo đức, càng quang minh chính đại hơn nhiều!
Chỉ là, đó là khi hắn là một người bình thường mà thôi...
"Tóm lại, các ngươi muốn thay đổi hắn, đây chính là muôn vàn khó khăn, chớ bị hắn dạy hư là tốt rồi!" Bàn tử lắc đầu thở dài: "Đại tiểu thư Lạc gia lúc trước đoan trang biết lễ cỡ nào, bây giờ nghe nói cũng bị hắn làm hư, hư đốn :!"
"Vậy thì ta càng phải ở bên Sương Nhi, tránh cho nàng bị hắn dạy hư!" Vĩnh Ninh công chúa sáng mắt lên, lại tìm được cái cớ thật tốt.
Bàn tử cười khổ: "Ngươi thích làm gì thì làm vậy, dù sao chờ phụ hoàng trách tội xuống, ta cũng không thể chịu trách nhiệm cho ngươi."
Vĩnh Ninh công chúa nhíu mày, cười hì hì, rồi ôm lấy Sương Nhi, rất là thân mật.