Vân Sương quả thực không thể tin được đây là thật, thân thể cứng ngắc nửa phút đồng hồ, mới vội vàng chạy tới tế tự phủ.
"Gọi mấy người Lệ lão tới, chúng ta cùng đi xem!" Trác Phàm nhíu mày, sau phút chốc suy nghĩ liền hét lớn.
Lạc Vân Thường gật đầu, vội vã đi làm, chỉ chốc lát sau, Lệ Kinh Thiên cùng phu phụ Cừu Viêm Hải cùng đến, che chở Đại tiểu thư cùng công chúa đang lòng đầy lo lắng, cùng Trác Phàm đi đến tế tự phủ.
Rất nhanh, mọi người đến tế tự phủ, được Tiểu Đông Tử dẫn đường, đi đến gian phòng Vân Huyền Cơ tiếp khách lúc trước.
Đến khi mở cửa phòng, tràng cảnh trước mắt khiến cho mọi người không khỏi kinh ngạc. Chỉ thấy Vân Huyền Cơ vẫn yên ổn ngồi tại chủ tọa, chỉ là toàn thân đều là vết máu, rất rõ ràng đã từng chịu nghiêm hình, hai con mắt bị đào đi, trên thân không có sinh cơ, đầu cúi rập.
"Gia gia!" Vân Sương nhào tới trước, ôm lấy cỗ thi thể kia mà khóc ròng ròng. Lạc Vân Thường cùng công chúa đau buồn khổ sở, đến bên nàng, ôm nàng trấn an.
Nhất là Lạc Vân Thường, sự thống khổ khi mất đi chí thân, nàng đã tự mình trải qua, càng là có thể cảm nhận được đau xót lúc này của Sương Nhi, hốc mắt cũng đỏ lên.
Trác Phàm lạnh lùng quay đầu nhìn mấy người Lệ Kinh Thiên, thản nhiên nói: "Chuyện này, các ngươi thấy thế nào?"
"Vân gia đặt chân tại Thiên Vũ ngàn năm, luôn luôn trung lập, được người kính trọng. Huống chi còn là một trong tứ trụ, địa vị dưới một người, trên vạn người. Thật nghĩ mãi mà không rõ, ai dám động đến hắn tại giờ phút quan trọng thế này?" Lệ Kinh Thiên nhăn lại mày, nghi hoặc nói.
Cừu Viêm Hải cũng gật đầu, chỉ thi thể nói: "Lão nhi này lúc còn sống bị ngược đãi thành bộ dáng này, chung quanh lại hết thảy như thường. Rất rõ ràng là bị mang đi, giết chết rồi mang về. Mà lại hai con ngươi của hắn bị đào đi, chẳng lẽ là vì Vân gia có thần đồng phá thiên cơ?"
Trác Phàm đạm mạc lên tiếng: "Nếu thật là vì cặp mắt kia, Vân gia trong ngàn năm qua sớm đã bị bắt làm tù binh mà lấy mắt, sao đến bây giờ mới động thủ? Chỉ sợ cái chết của Vân Huyền Cơ, là có nguyên nhân khác. Chỉ dù sao người đã chết, thuận tiện nghiên cứu cặp mắt kia a!"
Trong lòng thì một mực hồi tưởng đến những lời Vân Huyền Cơ nói khi gặp hắn. Lúc đó hắn phát hiện, ngữ khí của Vân Huyền Cơ có chút quái dị. Giao cháu gái của mình cho hắn, dường như không chỉ đơn giản là cho hắn một người trợ giúp, mà giống là lâm chung uỷ thác vậy. Chẳng lẽ. . . Hắn sớm đã dự được vận rủi của mình?
Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm híp mắt lại, đã nghĩ được rất nhiều. . .
Lạc Vân Thường vội la lên: "Các ngươi đều là lão giang hồ, thảo luận lâu như vậy, đến cùng có hay kết quả không, gia gia của Sương Nhi, đến cùng là ai giết?"
Trác Phàm nhún nhún vai: "Bây giờ đế đô tốt xấu lẫn lộn, quỷ biết là ai giết? Việc cấp bách không phải điều tra hung thủ, mà là thu xếp tốt cho Vân gia. Lúc trước Vân Huyền Cơ giao Sương Nhi cho ta, hiện tại ta mới hiểu được, hắn có ý uỷ thác, xem ra hắn sớm đã dự được tử kỳ của mình. . ."
"Đều tại ta, coi là gia gia có thể hiểu rõ Thiên Mệnh, ta chưa bao giờ quan tâm gia gia. Nếu ta sớm phát giác. . ." Vân Sương bi ai thốt lên.
Lạc Vân Thường thì vội vàng an ủi, Trác Phàm lại cười nói: "Ngươi không nên tự trách, gia gia ngươi đại khái biết rõ như thế, nhưng vẫn cố ý làm. Hy sinh vì nghĩa. Đây là đại nghĩa, Trác mỗ sâu sắc khâm phục. Cho nên Trác mỗ chẳng những sẽ tuân thủ hứa hẹn, cực kỳ chiếu cố cho ngươi, sẽ còn chiếu cố cả Vân gia các ngươi. Đại tiểu thư, ngươi thấy thế nào?"
"Đó là đương nhiên!" Lạc Vân Thường mười phần có nghĩa khí gật đầu.
Vân Sương lau vệt nước mắt, cảm kích nhìn vị hảo tỷ muội này, rồi lại nhìn về phía Trác Phàm cảm kích nói: "Xin lỗi, Trác quản gia, ta luôn coi ngươi là đại ác nhân, thực ngươi cũng không xấu, cám ơn ngươi. . ."
"Nào có, ta vẫn là kẻ xấu, ha ha ha. . ."
Trác Phàm lại có thâm ý nói: "Bây giờ đế đô thực sự quá loạn, Vân gia quần long vô thủ, rất có thể biến thành pháo hôi trong tranh đấu. Cho nên ta đề nghị, cả Vân gia dời đến Lạc gia Hắc Phong Sơn, ngươi cảm thấy nào?"
"Đó là đương nhiên tốt, chỉ là. . . Vân gia có mấy ngàn người, cùng một chỗ di chuyển, chỉ sợ phải được bệ hạ cho phép!" Vân Sương chần chờ nói.
Trác Phàm khoát khoát tay, cười tà: "Yên tâm đi, ngươi quên ta là ai sao, ta là thiên hạ đệ nhất đại quản gia, chuyện này cứ giao cho ta!"
Nói rồi, hắn lấy ra áo choàng Hoàng Đế ngự ban, đưa cho Lệ Kinh Thiên nói: "Lệ lão, cầm lấy áo choàng của ta, mang theo tất cả mọi người Vân gia nhanh chóng rút lui, các ngươi bảo hộ ven đường. Sau khi ra đế đô, lại tìm một người điến Hoàng Thành bẩm báo hết thảy nơi này!"
"Vâng!" Lệ Kinh Thiên gật đầu, khom người đáp, nhưng lại cảm thấy có chút quái dị, truyền âm nói: "Trác quản gia, từ khi nào ngài bắt đầu làm việc thiện vậy? Đây không phải phong cách của ngài a, chẳng lẽ ngài coi trọng tiểu cô nương này?"
"Cút, lão tử không có xấu xa như vậy!" Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, cũng truyền âm nói: "Người không nghĩ xa, tất có lo gần. Vân gia mỗi đời đều sẽ sinh ra một người có thể phá thiên cơ t. Bây giờ thừa dịp bọn họ tứ cố vô thân, biến thành của mình, chính là thời điểm thỏa đáng nhất, sao mà điểm ấy ngươi cũng nhìn không ra?"
Lệ Kinh Thiên giật mình, lập tức minh bạch, âm thầm dựng lên ngón tay cái, mật ngữ nói: "Trác quản gia, cao, thật sự là cao a!"
"Ha, nếu như kẻ giết người biết hắn làm áo cưới cho chúng ta, chắc phải bị tức chết, hắc hắc hắc. . ." Trác Phàm nhếch miệng cười âm hiểm.
Lệ Kinh Thiên nghi ngờ nói: "Trác quản gia, ngài biết là ai làm. . ."
"Không thể nói, không thể nói, trò chơi này. . . Còn chưa chơi xong!" Trác Phàm thâm thúy nói.
Lệ Kinh Thiên gật đầu, khom người lĩnh mệnh, mà Vân Sương làm gia chủ đời tiếp theo, địa vị tại Vân gia tất nhiên rất cao. Đợc nàng ra mặt giải thích, toàn bộ Vân gia liền thu thập hành lý, cả tộc di chuyển đến Lạc gia.
Khi đi đến cửa thành, thủ vệ thấy nhiều người như vậy, liền muốn xuất thủ ngăn cản, Lệ Kinh Thiên lập tức mở ra áo choàng thiên hạ đệ nhất đại quản gia, bọn họ liền mở đường cho đi.
Từ khi sắc phong đại điển, người nào không biết, Lạc gia có thiên hạ đệ nhất đại quản gia Trác Phàm, quyền thế ngập trời. Ngoại điều tam quân, nội quản chúng thần, bọn họ những tiểu tốt thủ thành môn, tất nhiên không dám trêu chọc.
Dưới sự hộ tống của ba vị trưởng lão Lạc gia, Vân gia lục tục đi ra Đế Đô thành, đi được 10 dặm, mới phái người đi Hoàng Thành bẩm báo Hoàng Đế.
"Cái gì, đại tế ti bỏ mình?"
Hoàng Đế vỗ Long Án, thân thể run run, vẻ mặt kinh dị, ngay sau đó tê liệt ngã xuống, lệ lão chảy ngang: "Đại tế ti a, cánh tay phải cảu trẫm, công tại xã tắc, lợi tại đời đời. Sao lại thế. . . Ai, ngươi đi rồi, sau này ai vì trẫm mà bài ưu giải nan, chỉ ra đường sáng a. . ."
"Bệ hạ nén bi thương, đại tế ti bỏ mình, kéo theo nền tảng lập quốc. Việc cấp bách, thề phải tìm ra thủ phạm, ổn định triều cương!" Dưới trướng, Độc Cô Chiến Thiên ôm quyền, ngưng trọng nói.
Tư Mã Huy cũng khuyên nhủ: "Bệ hạ trân trọng, Độc Cô lão nguyên soái nói không sai, bây giờ tra xét thủ phạm mới quan trọng nhất. Trọng thần Đế Quốc, tứ trụ thứ ba bị người giết hại trong phủ, thật sự là sỉ nhục của Đế Quốc, hẳn là một trong mấy phe thế lực gây nên, bệ hạ nên đưa bọn họ tới nghiêm tra!"
"Không sai, đám loạn thần tặc tử này, bình thường vô pháp vô thiên trẫm đều có thể nhẫn, nhưng lần này lại dám động đến trọng thần Phụ Quốc, thực sự khinh người quá đáng!"
Hoàng Đế nộ hống: "Độc Cô Chiến Thiên nghe lệnh, phong bế cổng thành, tất cả mọi người không được tùy ý ra vào. Lệnh triệu chưởng sự ngự hạ bát gia, Gia Cát Trường Phong, Vân gia di quyến, trẫm muốn kiểm tra từng người!"
"Vâng!" Độc Cô Chiến Thiên ôm quyền, khom người lĩnh mệnh.
Ngay sau đó, đế đô như ong vỡ tổ, đoàn ngựa chạy loạn, gà bay chó chạy, thành cửa đóng kín, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Các thương hộ không biết nội tình, ào ào đóng cửa để tránh sự cố. Chỉ một thoáng, trên đường cái không thấy bóng dáng một ai, giống như một tòa thành chết, Hoàng Thành biến Hoang Thành!
Bọn người Trác Phàm yên tĩnh canh giữ tại Vân gia, canh chừng cỗ thi thể kia. Nghe tiếng loạn động bên ngoài, Trác Phàm không khỏi tà dị cười.
"Hừ, là sợ cho thiên hạ không loạn!" Vĩnh Ninh hừ lạnh, bĩu môi nói.
Trác Phàm gật đầu cười nói: "Đúng vậy, ta thật là sợ cho thiên hạ không loạn, nếu không, ta nào có chỗ để đầu cơ trục lợi? Bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng loạn. . ."
Một nơi khác, phủ nội Đế Vương Môn, bên ngoài tuy ầm ĩ, nhưng Hoàng Phủ Thiên Nguyên cùng Lãnh Vô Thường cùng một đám trưởng lão vẫn an ổn ngồi trong đại sảnh. Chốc lát sau, cửa lớn mãnh liệt mở ra, một trong Thiên Vũ Tứ Hổ, Độc Cô Lâm mặc một thân trọng giáp, nhanh chân đi vào, đưa tay ôm ôm quyền nói: "Hoàng Phủ môn chủ, bệ hạ có chỉ, xin ngài đến Hoàng Thành đại điện!"
"Lại xảy ra chuyện gì mà làm ầm ĩ như thế?" Hoàng Phủ Thiên Nguyên đạm mạc lên tiếng.
Độc Cô Lâm lạnh lùng nói: "Thiên Vũ đại tế ti, Vân Huyền Cơ đại nhân gặp chuyện bỏ mình, bệ hạ đagn khẩn cấp truy tra!"
"Cái gì, đại tế ti chết?" Hoàng Phủ Thiên Nguyên kinh hãi, không còn giữ được bình tĩnh, cho dù là Lãnh Vô Thường cũng giật mình, đầy vẻ khó tin.
Cùng một thời gian, tin tức này truyền khắp tất cả gia tộc, mọi người đều có cùng một phản ứng.
Trước kinh hãi, sau nghi hoặc!
Trong thiên hạ, người nào to gan như vậy, dám động đến đại tế ti. . .