Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 680 - Chương 680: Hắc Ảnh Lại Hiện Ra

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 680: Hắc ảnh lại hiện ra

"Tứ trụ thứ tư, thống lĩnh Quỷ Ảnh Vệ, tổ chức lệ thuộc trực tiếp hoàng đế, Quỷ Vương, hiện tại, có lẽ đang ở chung quanh chúng ta đấy!" Gia Cát Trường Phong khẽ vuốt râu dài, trong mắt lóe lên tinh quang.

Trác Phàm cùng Lãnh Vô Thường nhìn nhau, đều gật đầu.

Danh hào tứ trụ Quỷ Vương, Trác Phàm sớm đã có nghe thấy, không như ba người còn lại, Quỷ Vương Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, rất thần bí!

Thậm chí, tại Thiên Vũ, ngoại trừ hoàng đế ra, chỉ sợ không có người thấy bộ dáng thật sự của hắn. Đến vô ảnh, đi vô tung, quả thật như quỷ Linh, như bóng với hình, khó lòng phòng bị!

"Trác quản gia!" Đột nhiên, Vân Sương lo lắng chạy tới, trong mắt thậm chí mang vẻ cầu khẩn: "Mấy người Tiểu Đông Tử gặp nguy hiểm, xin ngài nhanh đi cứu bọn họ!"

Trác Phàm trợn mắt, ngay sau đó khó hiểu, làm sao Vân Sương biết bọn họ gặp nguy hiểm?

Nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn, Vân Sương nói: "Ta có thể cảm nhận được!"

"Thánh nữ có thể thấy rõ Thiên Cơ, trực giác của nàng luôn luôn không giả!" Gia Cát Trường Phong khẽ gật đầu, tin chắc nói.

Trác Phàm thở dài một hơi: "Vậy thì tốt, hai vị, làm phiền các ngươi hộ tống Sương Nhi cô nương hồi Lạc gia!"

"Ha ha ha. . . Tiện tay mà thôi!" Lãnh Vô Thường cùng Gia Cát Trường Phong đều cười nhạt, gật đầu nói phải.

Lãnh Vô Thường còn cau mày nói thên: "Bây giờ Đế Đô thành môn đã phong, các nhà không được ra vào, Trác quản gia sẽ không phải là muốn xông ra ngoài chứ."

"Ha ha ha. . . Ngươi tính toán thật hay, ta đâu có đần như vậy!" Không khỏi cười lớn một tiếng, Trác Phàm xoay người, đồng tử phải lóe lên vầng sáng màu vàng óng, trong nháy mắt biến mất.

Lãnh Vô Thường giật mình, tán thưởng ra tiếng: "Trác Phàm quả nhiên là kỳ nhân, thủ đoạn quỷ dị biến hoá, hắn có thần thông như thế, ai có thể động được hắn?"

"Ha ha ha. . . Xác thực như thế, nếu không, ngươi sao lại liên tục chịu thiệt dưới tay hắn?" Gia Cát Trường Phong đạm mạc gật gật đầu, thừa cơ khịa cho phát.

Lãnh Vô Thường đỏ mặt, từ chối cho ý kiến. Sau đó, hắn nới một lời với Hoàng Phủ Thiên Nguyên, rồi cùng Gia Cát Trường Phong hộ tống Vân Sương về Lạc gia. Trên đường, hắn còn luôn nói bóng nói gió, nghe ngóng quan hệ giữa Vân gia cùng Lạc gia.

Đến tận đây, hắn mới hiểu được, nguyên lai đại tế ti đã giao phó Vân Sương cho Trác Phàm chiếu cố, còn để vị thánh nữ này phụ trợ Trác Phàm.

Lãnh Vô Thường cùng Gia Cát Trường Phong liếc nhìn nhau, đều âm thầm gật đầu, đã là hoàn toàn hiểu rõ cái chết của đại tế ti. Hắn, đã vượt biên!

Chỉ là, từ đó ra một chuyện khó hiểu, vì sao đại tế ti sẽ vì Lạc gia, cam nguyện chịu chết?

"Một đường này đa tạ hai vị chiếu cố, Sương Nhi cảm tạ!" Trở lại trước cửa Lạc gia, Vân Sương quay người thi lễ.

Hai người cũng vội hoàn lễ, rồi Lãnh Vô Thường bỗng nhiên hỏi: "Vân Sương cô nương, không biết sau hậu sự đại tế ti, ngài có tính toán gì?"

"Được bệ hạ thương cảm, gia gia được Quốc Táng!" Vân Sương buồn bã nói.

Lãnh Vô Thường thở dài: "Lẽ ra nên như thế, chỉ là. . . Ai, trên tang lễ còn phải nhìn cừu nhân làm bộ làm tịch, đại tế ti dưới cửu tuyền, sẽ antâm nhắm mắt sao?"

Vân Sương không khỏi chấn động, lập tức ngẩng đầu, cả kinh nói: "Lãnh tiên sinh, ngài vừa mới nói gì?"

"Ách, ta có nói gì sao? Ha ha ha. . . Xin lỗi, Lãnh mỗ nhất thời lỡ lời, biểu lộ cảm xúc, ngươi hãy coi như chưa nghe thấy gì!" Lãnh Vô Thường khẽ giật mình, giả vờ ngây ngốc nói.

Vân Sương vội vàng nói: "Sao có thể, ta vừa mới rõ ràng nghe ngươi nói cừu nhân, chẳng lẽ ngươi biết hung thủ giết gia gia ta? Ngươi nói cho ta biết được không?"

Vân Sương tâm tình kích động, lệ quang nổi lên trong hốc mắt, một đôi tay ngọc, nắm thật chặt hai tay Lãnh Vô Thường không thả.

Lãnh Vô Thường thật sâu liếc nhìn nàng, nhưng vô tình gạt tay nàng ra, khẽ than lắc đầu: "Xin lỗi, lão phu cái gì cũng không biết, ngươi hỏi Trác quản gia đi!"

Nói xong, Lãnh Vô Thường thở dài thở ngắn xoay người rời đi, Gia Cát Trường Phong liếc nhẹ hai người, thầm cười, rồi cũng từ biệt.

Chỉ để lại một mình Vân Sương, ngơ ngác đứng tại cửa Lạc gia, giật mình lẩm bẩm nói: "Để ta hỏi Trác quản gia, chẳng lẽ. . . Hắn biết hung thủ. . ."

Gia Cát Trường Phong nhìn Lãnh Vô Thường, lắc đầu bật cười ra tiếng: "Lãnh tiên sinh, ngươi được đấy. Trác Phàm vừa rồi còn ám trợ ngươi, ai ngờ ngươi ta vừa đi, ngươi đã tạo cho hắn phiền phức. Lấy quan hệ giữa Vân gia cùng Lạc gia bây giờ, Vân gia mà muốn náo lên, Lạc gia không thoát quan hệ!"

"Ha ha ha. . . Gia Cát thừa tướng, lời ấy sai rồi, vừa mới rồi Trác Phàm không phải nói đó sao, chúng ta chỉ là bảo vệ lẫn nhau mà thôi, cuối cùng vẫn là quan hệ thù địch. Nếu là đổi vị trí, tiểu tử kia có khi còn hung ác hơn. Mà lại, bãi nước đục cũng nên có người đến quấy, chỉ là chúng ta ai cũng không muốn làm chim đầu đàn. Bây giờ có người đứng ra đảo loạn cục thế, chúng ta mới có nhiều đất dụng võ, không phải sao?"

Gia Cát Trường Phong khẽ vuốt râu dài, không nói gì thêm. . .

Một nơi khác, hai mươi dặm bên ngoài Đế Đô thành, trùng trùng điệp điệp mấy ngàn nhân mã tiến đến Phong Lâm Thành. Lệ Kinh Thiên cùng phu phụ Cừu Viêm Hải đứng lơ lửng trên không, nhìn hết thảy phía dưới, bảo vệ bọn họ.

Một đường đi không có nguy hiểm gì, mọi người đi đường cũng khá thoải mái, giống như du sơn ngoạn thủy. Nhưng mà, đúng vào lúc này, ầm một tiếng, cuồng phong gào thét, mây đen đầy trời mãnh liệt lao tới. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ bầu trời đều bị một mảnh tối như mực bao trùm. Đồng thời, từng trận quỷ khóc sói tru vang vọng tại bên tai tất cả mọi người, khiến người ta kinh sợ.

"Hừ, rốt cục có người đến!" Lệ Kinh Thiên hung hăng nắm nắm quyền, trong mắt đầy vẻ hưng phấn. Đối với võ si như hắn, một ngày không đánh nhau, thì toàn thân khó chịu.

hưu hưu hưu. . . Từng đạo từng đạo thân ảnh màu đen đột nhiên rơi xuống từ trong mây đen, chỉ trong nháy mắt, liền xuất hiện mấy trăm chi chúng. Từng người bọn họ khoác áo giáp màu đen, đầu đội hắc khôi, không nhìn thấy bộ mặt thật sự. Chỉ có từng đôi lãnh mâu hắc ám như mực, trên thân cũng tràn ngập khí tức túc sát băng lãnh, không giống như là người sống, mà như quỷ quái từ tu la địa ngục. Trong tay bọn họ đều cầm những thanh loan đao dài nửa thước, tản ra phong mang lạnh lẽo.

Ừng ực một tiếng, một đám mấy ngàn người đều cùng nhau lui lại một bước. Tuy bọn họ người đông, nhưng đều là phụ nữ trẻ em Vân gia, từ nhỏ không biết chiến đấu, đối mặt mấy trăm người áo đen liền bị khí thế băng lãnh từ đối phương áp chế, căn bản không sinh nổi một chút ý phản kháng.

Lệ Kinh Thiên ngưng trọng nói: "Những người này mặc dù chỉ là Thiên Huyền cảnh, nhưng tuyệt không phải người thường, lát nữa động thủ, phải cẩn thận!"

"Thôi đi, coi như bọn họ có quỷ dị, cũng chỉ là Thiên Huyền cảnh mà thôi, biến thái như Trác Phàm vậy, lão nương không tin gian còn có tên thứ hai, hừ!" Tuyết Thanh Kiến khinh thường bĩu môi, nói xong liền đạp chân xông lên. Cừu Viêm Hải thấy lão bà đã lên, còn gì để nói, xông lên a!

Chỉ có Lệ Kinh Thiên còn ngừng chân bất động, chăm chú quan sát những người áo đen kia, nhìn xem có gì kỳ quặc không.

"Tất cả chú ý, là thủy hỏa song tôn!" Không biết là ai lên tiếng, tất cả người áo đen đều nghiêm mặt, dựng loan đao lên, phát ra phong mang xanh thẳm, hiển nhiên là ngâm kịch độc, mà lại, những vũ khí kia đều là tứ phẩm Linh binh!

Nhưng Tuyết Thanh Kiến lại không thèm quan tâm, trong tay lóe lên bạch sắc quang mang, mãnh liệt phát ra.

Ầm!

Một tiếng nổ tung thật lớn, mấy chục cao thủ áo đen trong nháy mắt bị đóng băng, không thể động đậy mảy may. Tiếp đó, Băng phong chợt vỡ vụn, thân thể những người kia theo vỡ nát thành từng mảnh từng mảnh cặn bã.

Thấy tình cảnh này, đám người áo đen giật mình, vội vã lui về phía sau, Tuyết Thanh Kiến thấy thế càng đắc ý cười ha hả: "Ta nói rồi, chỉ là Thiên Huyền cảnh mà thôi, không chịu nổi một kích!"

Cừu Viêm Hải cũng cười lớn theo sát, cực lực tâng bốc lão bà: "Phu nhân thật sự là ánh mắt độc đáo, liếc mắt nhìn ra bọn họ chỉ là phô trương thanh thế, nào giống Lệ lão đầu, cẩn thận từng li từng tí, lá gan còn không lớn bằng nữ nhân!" Dứt lời, cũng là vung tay lên, một đạo hỏa long bay ra, nổ tung lên, mấy chục địch nhân bị thiêu biến thành tro bụi. Vân gia thở phào một hơi, nhìn ba vị bảo tiêu này, trong lòng kính phục. Chỉ cần có bọn họ hộ vệ, bọn họ không cần phải lo lắng về sự an toàn.

Lệ Kinh Thiên thì cứng mặt, ngầm bực với phu phụ này, chỉ là, hắn vẫn còn có chút không hiểu, những người áo đen này vừa mới cho hắn một loại cảm giác rất khó giải quyết, vậy là sao?

Rồi như là đáp lại lo lắng trong lòng hắn, sau một khắc, tiếng leng keng không ngừng phát ra, trong ánh mắt kinh dị của Lệ Kinh Thiên, những người bị hai người Tuyết Thanh Kiến oanh sát thành cặn bã lúc trước, vậy mà bắt đầu lay động. Ngay sau đó, từng khí tức cực kỳ tà ác phát ra, những cặn bã kia tản ra hắc khí quỷ dị, chúng chậm rãi tụ lại một chỗ, ngưng kết ra bộ dáng một con người.

Đồng thời, những bóng người kia lần nữa tập kết, cầm lấy loan đao trên mặt đất, như xác chết sống lại, phát ra trận trận quỷ dị tiếng cười gian. . .

Bình Luận (0)
Comment