Ông!
Một đạo không gian ba động phát ra, ngay khi hắc ảnh nện trúng Lệ Kinh Thiên, một đạo hồng mang quỷ dị đột nhiên xuất hiện trước người hắn. Ngay sau đó, đùng một tiếng vang thật lớn, hắc ảnh bỗng nhiên thay đổi phương, bắn ngược về thống lĩnh áo đen.
Thống lĩnh áo đen không dám thất lễ, vội vàng khoát tay cản lại. Thế nhưng, kết quả khiến hắn vạn vạn không nghĩ đến là, hắc ảnh lại truyền đến một cỗ cự lực không gì sánh kịp, hắn căn bản là không có cách giảm bớt tốc độ cự lực đó một phân một hào, đùng một tiếng, hắc mang xuyên qua cánh tay hắn, tiếp tục bắn thẳng đến ngực hắn. Cảm giác như một ngọn núi nện xuống ngực, hắn lập tức bị đập bay ra xa.
Một lúc sau, một tòa núi nhỏ cách đó 2 dặm bị hắn đụng nát, hóa thành một mảnh cát bụi, trên mặt đất còn có dấu vết bị kéo đi thật sâu.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Thống lĩnh áo đen cường hãn cỡ nào, bọn họ tận mắt chứng kiến, cho dù tam đại Thần Chiếu cảnh đồng loạt ra tay, vẫn không phải địch. Nhưng, mặc dù là nhân vật đáng sợ như thế, lại vẫn cứ bị người một chiêu đánh lui. Như vậy, người làm ra việc này, sẽ phải là tồn tại kinh khủng bực nào?
Mọi người nhìn qua Lệ Kinh Thiên, thấy hắn vẫn hấp hối ngã trên mặt đất, còn trước hắn đã xuất hiện một bóng người lạnh lùng, sợi tóc trắng xám nghênh phong phiêu đãng, trên cánh tay phải lóe ra hồng quang quỷ dị, một đôi lãnh mâu tản ra từng tia từng tia băng hàn lạnh thấu xương!
Đại quản gia Lạc gia, Trùng Thiên Ma Long, Trác Phàm!
Những người áo đen kia tất cả đều vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía đó, trong lòng xiết chặt, sắc mặt đã hơi trầm xuống. Tuy bọn họ đã sớm biết đại danh Trác Phàm, nhưng khi chân chính thấy động thủ, thì còn là lần đầu tiên. Rồi còn đáng sợ hơn là, con Ma Long này lại có một chiêu đẩy lui thống lĩnh của bọn họ, để bọn họ vô luận như thế nào đều khó mà tin được.
Đại thống lĩnh của bọn họ là tồn tại kinh khủng bực nào, bọn họ cực kì rõ ràng, nhưng chính là quái vật như vậy, lại bị Trác Phàm một chiêu áp chế, sao có thể? Nghĩ tới đây, tất cả người áo đen đều nhìn về phía núi nhỏ kia, khắp khuôn mặt là vẻ hi vọng.
Thống lĩnh đại nhân. . .
Xì xì xì!
Từng đạo hắc khí toát ra từ phế tích, sau đó tụ lại, hóa thành một bóng người. Rất nhanh, lại thành thân hình mang áo giáp khôi ngô vừa rồi.
Hắn vẫy tay, xiềng xích màu đen lần nữa bắt tới tay!
"Cái này. . . quỷ hả?" Trác Phàm kỳ dị nói.
Lệ Kinh Thiên thở hổn hển, thấy Trác Phàm liền an tâm, nhưng vẫn nhắc nhở: "Trác quản gia, ngài phải coi chừng, người này có thể chuyển đổi giữa hư thực, vũ kỹ phổ thông vô dụng đối với hắn, chỉ có nhằm vào Nguyên Thần mới có thể khắc chế hắn!"
"Lại có loại chuyện này? Như vậy. . ." Trác Phàm thật sâu liếc hắn, lát sau lại đột nhiên bật cười, dường như đã minh bạch hết thảy, đạm mạc nói: "Lệ lão, các ngươi vất vả rồi, còn lại giao cho ta đi!"
Nói rồi, Trác Phàm cất bước, cười đầy thâm ý.
Thống lĩnh áo đen cũng chầm chậm bước về phía trước, hắc xích trong tay lê trên mặt đất, phát đinh đương, phảng phất là tấu khúc tử vong cho địch nhân!
Mọi người đều khẩn trương nhìn bọn họ chằm chằm, tối cường giả của song phương giao thủ, quyết định vận mệnh của tất cả mọi người!
Thống lĩnh đại nhân, tuyệt đối sẽ không thua!
Đám người áo đen hò hét trong lòng, song quyền chăm chú nắm chặt.
Vân gia cùng ba người Lệ Kinh Thiên cũng chăm chú nhìn Trác Phàm, ánh mắt vững tin. Nhất là ba người Lệ Kinh Thiên, làm bạn với Trác Phàm lâu nhất, cực kì hiểu hắn là người như nào. Tiểu quái vật này, cho tới bây giờ chưa từng thua bất luận kẻ nào. Trước kia khi thực lực còn yếu đã chưa từng bại, càng không cần nói hiện tại, thực lực của hắn đã đạp vào đỉnh phong Thiên Vũ, nào có lý do bại?
Đạp đạp!
Hai người đồng thời dừng bước lại, cách nhau xa ba mươi mét, đứng yên nhìn nhau.
Trác Phàm sau khi dò xét hắn một phen, liền cười tà: "Trực giác của tiểu nha đầu kia đúng là rất chuẩn, đối phương lại thật phái cao thủ như ngươi tới, ta còn tưởng rằng, phái mấy người Lệ lão hộ tống, thì không cần phải lo lắng đây, ha ha ha. . . Vẫn là quá ngây thơ a. Các ngươi. . . Đến cùng vẫn là không muốn để cho Vân gia rơi vào tay người khác!"
"Vân gia, đối với mỗi một phương thế lực đều rất quan trọng, tự nhiên không thể để cho Lạc gia ngươi độc chiếm!" Thống lĩnh áo đen vẫy vẫy hắc xích trong tay, cái tay kia lại còn đang không ngừng run rẩy: "Một quyền này của ngươi, lực đạo thật là mãnh liệt, để lão phu nhớ tới một lão đối thủ!"
Trác Phàm đã đoán được người trong miệng hắn nói là ai, liền chế nhạo: "Vậy cuối cùng ngươi thắng, hay thua?"
Thân thể bỗng nhiên run run, trong mắt thống lĩnh áo đen lóe lên vẻ tức giận, song quyền hung hăng nắm lại đến, trầm thấp nói: "Lúc đó, là ta thua. . . có điều, ngươi đừng tưởng rằng, bây giờ ngươi có thể thắng ta!"
"Thế thì chưa hẳn!" Trác Phàm cười tà nói: "So với lão đối thủ vủa ngươi, ta phức tạp hơn hắn nhiều, khó đối phó hơn nhiều! Ngươi xác định. . . Có nắm chắc tất thắng à, ha ha ha. . ."
Thống lĩnh áo đen bỗng nhiên xiết chặt tay, bất chợt vung lên hắc xích, quất tới Trác Phàm: "Tiểu bối cuồng vọng, vậy thử xem sao!"
Hắc xích như Linh Xà toán loạn, chớp mắt bắn đến vị trí má trái Trác Phàm, cực nhanh chóng, góc độ xảo trá. Mà lại, giống như vì có ý tránh đi tay phải Trác Phàm, thống lĩnh áo đen quất trúng góc chết của Trác Phàm.
"Lão hồ ly!" Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng, cũng nghiêm túc lên. Chí ít, chỉ sau một lần hắn ra tay, người này đã biết tay phải hắn lợi hại, công kích bên trái, thì chứng minh hắn thân kinh bách chiến. Đối phó loại người này nếu chủ quan, rất có thể sẽ lật thuyền trong mương. Huống hồ, lão nhân này còn không phải cống ngầm, mà là chân chính Giang Hải ngập trời, để Trác Phàm không thể coi thường.
Nhưng dù vậy, có một điều thống lĩnh áo đen không biết là, cánh tay phải của Trác Phàm lợi hại, nhưng cánh tay trái cũng không kém!
Phốc!
Một tiếng vang trầm phát ra, Linh Xà lập tức bị long trảo nắm lại. Thống lĩnh áo đen khẽ giật mình, sợ hãi kêu lên: "Địa Long Trảo?"
"Hắc hắc. . . Không sai!" Trác Phàm xùy cười, song đồng ngưng tụ, nắm chặt, kéo mạnh hắn, quay mấy vòng trên không trung, sau đó mới hung hăng nện xuống đất.
Ầm một tiếng, mặt đất bị đập ra một hố lớn ngàn mét.
Trác Phàm thản nhiên thu tay, Vân gia vui mừng khôn xiết, những người áo đen kia thì cực kì khẩn trương, cả kinh kêu lên: "Thống lĩnh. . ."
Hưu!
Bất chợt, một đạo khói đen thoát ra, mãnh liệt nhào tới Trác Phàm.
Lệ Kinh Thiên cả kinh nói: "Trác quản gia, cẩn thận, thứ này chỉ có thể dùng nguyên thần công kích!"
"Hắc hắc hắc. . . Lão tử biết!"
Trác Phàm kết ấn, ngay sau đó quát lớn: "Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ ba, U Long Quỷ Ngâm, Tử Lôi Tạc Thiên!"
Rống!
Một tiếng long ngâm vang lên, nhưng không giống Long ảnh mà Lệ Kinh Thiên xuất ra, thứ Trác Phàm xuất ra, là một con cự long thân mang tử sắc lôi quang.
Tử lôi, chính là tử lôi mà Trác Phàm cất giữ trong Không Minh Thần Đồng. Không biết sao, tử lôi cất giữ trong đó, thế mà lại theo thời gian Trác Phàm tu luyện mà không ngừng bổ sung, dùng như thế nào đều không hết.
Phải biết, đây chính là tử lôi của Thiên Đế, thứ năng lượng khủng bố từng diệt Thánh thú, không như năng lượng thiên địa bình thường. Không cần biết ngươi là nguyên thần hay là thân thể, một khi bị bổ trúng, toàn diện hóa hư vô!
Mà lúc này, Trác Phàm dùng công kích nguyên thần, sóng âm vũ kỹ, lại thêm tử lôi gia trì, biến nó trở thành thủ đoạn thôi hồn đoạn phách.
Đùng!
khói đen muốn xung kích Trác Phàm, nhưng chưa cận thân, đã bị tử long trấn bay trở về. Chỉ một thoáng, tử lôi phun trào, xuyên thẳng khói đen, thống lĩnh áo đen lại cảm thấy đầu đau đớn một hồi, toàn thân nổ vang sấm sét, nhói nhói dị thường, như thể toàn thân đều muốn nổ tung.
Lúc này, bên tai mọi người chỉ nghe được từng tiếng gào thét tê tâm liệt phế, thấy khói bay loạn như con ruồi không đầu. Đến khi nó dừng lại, lần nữa ngưng làm một đạo thân ảnh màu đen, thì đã suy yếu quỳ rạp trên đất, thở hổn hển.
Đám người áo đen đều kinh ngạc đến ngây người. Có lúc nào, bọn họ thấy thống lĩnh đại nhân chật vật như thế?
Trác Phàm cười lạnh: "Hắc quỷ, bây giờ ngươi đã biết, lão tử so với lão đối thủ của ngươi, ai lợi hại hơn chưa!"
"Khặc khặc khặc. . . Thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi biến thành bộ dáng không phải người không phải quỷ, lão tử chỉ có một thân cậy mạnh là không làm gì được ngươi! Hừ, ngươi là cái quái gì, lão tử nhất thanh nhị sở. Nếu ngươi đã đạt đến Hóa Hư cảnh, lão tử đúng là chưa chắc đã thắng được ngươi. Nhưng bây giờ a, hừ hừ, mũi heo cắm hành, ra vẻ cái gì! Chỉ là linh khôi, có gì mà đắc chí?"
"Cái gì, ngươi. . . Ngươi vậy mà biết?" Thống lĩnh áo đen kinh hãi nhìn thẳng Trác Phàm, thì thào: "Cái này. . . Đây chính là bí pháp thất truyền năm trăm năm, ngươi làm sao có thể. . ."
"Lão tử chính là uyên bác như thế!" Trác Phàm cao ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt cần ăn đòn: "Linh khôi tuy quỷ dị, nhưng nhược điểm không ít. Không có thực thể, lão tử muốn chỉnh chết các ngươi, có một đống thủ đoạn! Ra vẻ trước mặt lão tử, còn ra tay với người của ta, hắc hắc hắc. . . Đừng mong sống trở về!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm lộ ra một nụ cười dữ tợn, đồng tử bên phải đột nhiên lóe lên ba đạo vầng sáng màu vàng óng.
Không Minh Thần Đồng tầng thứ ba, Huyễn Không. . .