. .
Quả nhiên, như Trác Phàm sở liệu, ngay sau người đầu tiên ngã xuống, rất nhanh có liên tiếp người áo đen ào ào ngã xuống đất, giáp sắt ào ào đổ ra, từng tia từng tia hắc khí bay ra, tiêu tán hư vô, xem như triệt để hồn phi phách tán!
Trác Phàm đồng thời được thở dốc, càng nhiều người chết, hắn càng đỡ phải tiêu hao lực lượng nguyên thần. Đến sau cùng, mấy trăm người áo đen đều tiêu tán vô tung, chỉ còn lại thống lĩnh áo đen, còn đang ôm đầu tru lên, cắn răng kiên trì.
Trác Phàm cười lạnh, lúc này, tầm mắt hắn đã trở nên mơ hồ, nhưng hắn lại không quan tâm, còn cố duy trì Huyễn Không!
Còn kém một chút, một chút nữa thôi là có thể giết chết hắn!
Trác Phàm cười thầm, song quyền chăm chú, cắn răng kiên trì. . .
Hưu!
Đột nhiên, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, một hòn đá nhỏ đột nhiên bắn tới trước mặt Trác Phàm. Có điều, tuy là cục đá tuy nhỏ, nhưng lực đạo lại nặng khủng khiếp, còn chưa đến, đã như tòa núi lớn đè xuống, làm cho Trác Phàm chỉ cảm thấy khí tức trì trệ.
Thế nhưng, Trác Phàm có hai thú quyền, nào phải quan tâm thứ điêu trùng tiểu kỹ? Cánh tay phải chỉ nhấc nhẹ, đã vững vàng giữ cục đá trong tay. Nhưng đồng thời, Trác Phàm đã phân thần, Huyễn Không chi cảnh hơi run run, lộ ra sơ hở.
Thống lĩnh áo đen khẽ giật mình, cảm nhận được khí tức ngoại giới, ngay lập tức toàn lực lao ra.
"Không tốt, Trác quản gia, tên kia thoát được!" Lệ Kinh Thiên giật mình rống to.
Đồng tử phải Trác Phàm lập tức lóe lên hai vòng tròn màu vàng.
Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, phá không!
Hưu!
Một tia sáng bắn tới thống lĩnh áo đen, thống lĩnh áo đen giật mình, vội vàng hóa thành một đạo hắc khí trốn tránh, thế nhưng tại thời điểm phá không chấn động xuyên qua, hắn vẫn cảm thấy thống khổ đến tê tâm liệt phế.
Tuy hắn đã hóa thành hình thái linh khôi, nhưng phá không dù sao là không gian chấn động, không giống năng lượng trùng kích bình thường, không gian chấn động tác động đến cả bản thể lẫn những thứ hư ảo.
Thống lĩnh áo đen thầm mắng trong lòng, tiểu quái vật đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại có nhiều thủ đoạn thần thông như vậy. Thật sự đúng như hắn nói, so với lão đối thủ, tên này còn đáng sợ hơn nhiều!
Oanh!
Một tiếng bạo hưởng vang lên, phá không thần uy xuyên qua ba tòa núi cao nguy nga, mới tan biến giữa không trung.
Trác Phàm thấy một chiêu không giết được địch, lại chuẩn bị trừng mắt cho thêm phát nữa, dọa cho thống lĩnh áo đen phát run, nhưng không dám đón thêm, lại hóa thành một đạo khói đen, trong nháy mắt phóng về phía Vân gia.
Trác Phàm giật mình, bởi vì sợ thương tới vô tội, đành phải dừng lại.
Tìm được con đường sống, thống lĩnh áo đen may mắn cười một tiếng, hóa thành một đoàn khói đen, bọc lấy một thanh niên mười tám mười chín tuổi, ngay sau đó bay lên trên không.
"Cứu ta!" Thanh niên kia hiển nhiên hoảng sợ đến vãi cả ra quần, khóc ròng ròng.
Trác Phàm nhướng mày, hét lớn: "Hắc quỷ, thả người kia ra cho lão tử. Ngươi dám hại hắn, ngươi dù có đến chân trời góc bể, lão tử cũng phải giết người!"
"Hừ, ngươi coi lão phu là thằng ngốc à?" Thống lĩnh áo đen cười lạnh, sau đó quát to: "Trác Phàm, lần này lão phu xem như thua ngươi. Nhưng chưa hết đâu, chúng ta sơn thủy hữu tương phùng, ngày sau gặp lại!"
Vừa dứt lời, thống lĩnh áo đen hóa thành một đạo hắc phong, trong nháy mắt biến mất.
Vân gia thấy thế lại chỉ có thể lo lắng, Trác Phàm thì hận hận dậm chân, là đang tự trách mình vô năng, nhưng bên khóe miệng lại cong lên, trông không có vẻ tức giận như vậy.
Thật lâu sau đó, Trác Phàm còn đứng nơi đó nhìn hư không, thở dài thở ngắn. Vân gia nhìn bóng lưng hiu quạnh liền cảm động một hồi. Vị Trác quản gia này đối xử với Vân gia bọn họ, thật sự là tận tâm tận lực a. Bởi vì không bảo vệ tốt một người mà phải tự trách như thế?
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lệ Kinh Thiên đã chuyển biến tốt đẹp, ráng chống đỡ lấy thân thể suy yếu, đến bên Trác Phàm, thở dài nói: "Trác quản gia, chỉ là bị bắt đi một người, ngài không cần quá tự trách. . ."
"Hơ, lão tử vốn là không tự trách!" Lệ Kinh Thiên nói còn chưa dứt lời, Trác Phàm đã hừ lạnh: "Tiểu tử Vân gia kia đã trưởng thành, nhưng huyết mạch còn không thức tỉnh, chắc chắn là tên phế vật, bị bắt đi không phải chuyện lớn. Chỉ là, chúng ta muốn thu mua nhân tâm, trước mặt người nhà họ Vân, tất không thể vì giết địch mà ra tay thương tổn người nhà bọn họ. Lát nữa chúng ta biểu hiện thương tâm chút, tự trách chút, coi như tôn trọng bọn họ, người Vân gia sẽ càng cam tâm tình nguyện quy thuận chúng ta!"
Lệ Kinh Thiên cứng đờ mặt, cuối cùng bất đắc dĩ bật cười, gật gật đầu.
Trác quản gia vẫn là Trác quản gia a, không thay đổi, lúc nào cũng tính toán lợi ích rõ ràng. . .