Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 688 - Chương 688: Linh Khôi(2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 688: Linh khôi(2)

"

Dịch bởi nhóm Tại Hạ Bất Tài ( fb.com/battaiteam )

"Cho nên nếu bọn họ gặp phải người trong ma đạo như ta thì còn đỡ. Nhưng nếu gặp phải người trong chính đạo, mấy cái thằng sĩ diện hay bốc phét đạo lí ấy, thì chỉ có thể cụp đuôi trốn. Bởi mấy thằng đó ghét tà vật, mà nếu giết, cũng coi như là một phần công đức cho bọn chúng, có chỗ tốt đối với việc tu luyện tâm cảnh, cớ sao mà không giết?"

Tuyết Thanh Kiến cảm thấy kỳ quái nói: "Thế nhưng không đúng, Trác quản gia. Ngươi nói là người có đại tâm nguyện chưa thành, mới nguyện chuyển Luyện Linh khôi, nhưng lần này chúng ta gặp phải mấy trăm người. Trong thiên hạ, người trước khi chết có khúc mắc quả thật không ít, nhưng người biết bí pháp này chắc hẳn không nhiều đến vậy a?"

"Ha ha ha. . . Đó là sản xuất hàng loạt, không phải tự nhiên mà sinh!" Trác Phàm mỉm cười lắc đầu, cười tà nói: "Xem ra đối phương đang chuẩn bị bộ đội bí mật, cho nên ép buộc tu giả chuyển Luyện Linh khôi. Cao thủ Thiên Vũ chưa có ai tu đến hóa Hư cảnh, lại không có nhiều vũ kỹ nhằm vào nguyên thần, nhiều linh khôi như vậy, sẽ rất khó đối phó!"

"Nhưng cũng may, linh khôi luyện chế rất khó khăn, không phải mỗi người đều có thể thành công. Hơi không cẩn thận, sẽ toàn quân bị diệt! Đúng rồi, Lệ lão, ngươi hẳn phải biết Lão Bàng lấy Ma Sát Quyết huấn luyện đám tiểu quỷ kia a, xác xuất luyện chế thành công linh khôi còn thấp hơn đó nữa, ha ha ha. . ."

Lệ Kinh Thiên nghe vậy lập tức sợ hãi cả kinh.

Từ khi đến Lạc gia, Bàng thống lĩnh theo hắn tu luyện Ma Sát Quyết, hai người tất nhiên rất quen biết nhau, chuyện về những thiếu niên hộ vệ Lạc gia mới lên cấp, hắn cũng nhất thanh nhị sở. Tỉ lệ đào thải trong những thiếu niên đó, thật sự là trong một trăm người, có một người còn sống đã không tệ. Vậy mà Trác Phàm nói tỉ lệ luyện linh khôi còn thấp hơn, mà hôm nay Trác Phàm diệt mấy trăm nhân mã của hắn, chẳng phải tương đương với diệt 100 ngàn đại quân của hắn sao?

Vừa nghĩ đến đây, Lệ Kinh Thiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bờ môi cảm thấy chát.

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, Trác Phàm cười lên: "Cho nên mới nói, các ngươi không cần phải lo lắng, người giống như vậy, đối phương còn sẽ có bao nhiêu? Ha ha ha. . ."

"Thế nhưng. . . Trác quản gia, ngài đối phó bọn họ thì dễ, chúng ta lại vô kế khả thi a, ngài có thể dạy chúng ta không?" Tuyết Thanh Kiến mềm mại nói.

Hai người Còn lại nghe thế, cũng mặt mũi tha thiết mong đợi nhìn hắn. Có lẽ bọn họ không phải là vì đối phó linh khôi, mà chính là từ chỗ Trác Phàm học được càng nhiều bí kỹ. Chơi với Trác Phàm lâu như vậy, bọn họ đương nhiên rõ ràng, công pháp vũ kỹ trong tay Trác Phàm tầng tầng lớp lớp, chất lượng cũng cao đến khủng khiếp, cả Thiên Vũ chắc chắn không ai sánh bằng.

Có thể được hắn chỉ điểm một hai, còn tốt hơn cả tốn thời gian tu luyện ba đời!

Đây là một trong những lí do vì sao, những cao thủ như bọn họ lại cam tâm tình nguyện lưu tại Lạc gia. Nhất là võ si như Lệ Kinh Thiên. Chỉ là, Trác Phàm ngày thường công vụ bề bộn, lại lười nhác vl, ít khi dạy bọn họ. Bây giờ vừa hay tìm được cơ hội, bọn họ sao có thể bỏ lỡ?

Trác Phàm tất nhiên hiểu, cũng cười nói: "Không có gì đáng ngại, linh khôi phân ba đẳng cấp, sơ cấp chỉ là hình thái Linh thể, không khác gì oan hồn, Thần Chiếu như các ngươi, chỉ cần một ý niệm là có thể diệt; trung cấp linh khôi có thể bám vào vật thật, coi là thân thể, có thể ngăn cản một số Nguyên Thần Trùng Kích, chính là những người áo đen kia. Các ngươi tuy không có khả năng một hơi diệt đi bọn họ, nhưng trọng thương bọn họ thì không có vấn đề."

Dịch bởi nhóm Tại Hạ Bất Tài ( fb.com/battaiteam )

"Mấu chốt là, kẻ giống như hắc quỷ, linh khôi luyện đến cực hạn, có hư có thực, cường độ nguyên thần mạnh hơn các ngươi, rất khó đối phó!"

Ba người vội vã gật đầu, vẻ mặt chờ mong.

"Có điều, cao thủ như hắn, chắc chắn rất ít, chỉ sợ có mình hắn. Vừa rồi ta đã đả thương hắn, trong thời gian ngắn, hắn sẽ không xuất hiện, các ngươi có thể yên tâm."

Ba người nghe xong, hiểu ý Trác Phàm, chỉ có thể bất đắc dĩ than thở, tiểu tử này vẫn là tên lười nhác a!

Tuyết Thanh Kiến lại vẫn chu chu mỏ, đong đưa cánh tay Trác Phàm, làm nũng nói: "Trác quản gia, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Hai người bọn họ thì không sao, nhưng tỷ tỷ ta thân thể yếu ót, vạn nhất gặp lại hung đồ thì làm sao bây giờ? Nếu ngươi cảm thấy, bây giờ truyền thụ vũ kỹ trước nhiều người, sợ tiết lộ, vậy đợi đến buổi tối, tỷ tỷ đi gõ cửa phòng ngươi. Trời tối người yên, ngươi muốn như thế nào cũng được ớ. . ."

Nhìn Tuyết Thanh Kiến đã đỏ bừng mặt, Trác Phàm nhe răng, lẩm bẩm nói: "Tuyết tỷ, cao tuổi rồi, xin tự trọng, nam nhân của ngươi còn bên cạnh đây này!"

"Hắc hắc hắc. . . Trác quản gia, đừng khách khí, đều là người một nhà, lão phu không ngại. Nếu ngài cảm thấy chưa đủ, lão phu cũng nguyện ý đêm khuya đi gõ cửa phòng. . ."

"Lão phu cũng không thành vấn đề!" Cừu Viêm Hải vừa cho ra nụ cười thô bỉ, Lệ Kinh Thiên cũng không thèm đếm xỉa, vung tay hét lớn. . .

Trác Phàm bị ba người làm cho buồn nôn, vội vã khoát khoát tay, thở dài nói: "Được được, ta sợ các ngươi rồi, ta dạy các ngươi một chiêu, Huyền giai vũ kỹ đặc biệt nhằm vào nguyên thần, Diệt Thần Chỉ. . ."

Bình Luận (0)
Comment