Nhưng mà, Trác Phàm lại không để ý, chỉ là đạm mạc gật đầu, quay người rời đi!
Nhìn bóng người vô cảm dần dần biến mất, công chúa thần sắc tối nhạt, bất mãn oán giận nói: "Vân Thường tỷ, các ngươi bình thường điều giáo nô tài kiểu gì vậy, quá không coi ai ra gì rồi!"
"Ha ha ha. . . Công chúa muội muội xin thứ lỗi, hắn chính là không biết tốt xấu như thế, ngươi không cần phải để ý đến hắn!" Lạc Vân Thường cười an ủi, nhưng trong lòng lại vui vẻ nở hoa.
Trác Phàm không coi trọng công chúa, nàng thật là cầu còn không được! Dù sao, đối thủ cạnh tranh của nàng đã quá nhiều, không thể tiếp tục tăng thêm a. . .
Trong hậu hoa viên, Lạc Vân Hải ba chân bốn cẳng chạy tới, thấy hắn, Trác Phàm cười nói: "Không tệ, có ánh mắt hơn trước kia nhiều, biết ta có chuyện tìm ngươi."
"Đó là đương nhiên, dù nói thế nào, ta đã lăn lộn với Trác đại ca lâu như vậy, đã tâm linh tương thông rồi đúng không? Hắc hắc hắc. . ." Lạc Vân Hải cười đùa.
Trác Phàm hơi gật đầu, vạch ngón tay nói: "Vậy thì tốt, để ta xem ngươi tiến bộ đến đâu rồi!"
Lạc Vân Hải lập tức tăng vọt chiến ý, bước lên một bước, nhất quyền đánh ra.
Phanh phanh phanh!
Từng đạo từng đạo quyền phong nổ vang. Trác Phàm một bên tiếp chiêu, một bên chỉ đạo.
"Chiến đấu không phải liều cậy mạnh, phải dùng não, tìm sơ hở của địch nhân!"
"Công Sở Đoản, tránh sở trưởng, công không phòng bị, từng bước thiết lập. . ."
Mất nguyên một ngày, Trác Phàm chỉ huấn luyện Lạc Vân Hải, đến tận khi trăng sáng sao thưa mới dừng lại. Việc này, không có tốn quá nhiều sức của Trác Phàm, nó chẳng khác gì hoạt động gân cốt. Thế nhưng Lạc Vân Hải mới chỉ là đoán cốt cảnh tu giả mà thôi, đối mặt Trác Phàm, dĩ nhiên mệt mỏi như muốn chết. Nằm trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
"Trác đại ca, hôm nay mệt quá!" Lạc Vân Hải lớn tiếng hô.
Trác Phàm ngửa đầu nhìn lên bầu trời, thở dài: "Ba năm. . . Hiện tại đã qua một phần ba, vũng nước đục cũng đã bị quấy. Ngày tháng sau này, muốn tìm được thời gian thanh nhàn này, không còn dễ nữa, ha ha ha. . ."
Trác Phàm lắc đầu, cúi người vỗ vỗ đầu Lạc Vân Hải, rồi đi về phía gian phòng của mình, chỉ nghĩ tới ngày phải rời khỏi đây thôi, trong lòng đã nặng nề.
Lạc Vân Hải nhìn bóng lưng cao ngạo có phần cô đơn kia, nhíu mày, cũng ý thức được có chuyện, liền vội vàng bò dậy, đi đến gian phòng Lạc Vân Thường. . .
Kẹt kẹt!
Trác Phàm đẩy cửa phòng ra, thở dài.
Đột nhiên, Trác Phàm phát giác gian phòng có khí tức bất thường. Ngay sau đó, ánh mắt dừng tại giường, trên giường, đệm đã mở ra, mà lại dưới chăn còn có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
"Ai?" Nhướng mày, Trác Phàm lạnh lùng quát.
Nghe thấy tiếng hắn, thứ dưới chăn run rẩy càng thêm kịch liệt.
Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, chỉ hơi vung tay lên, cái chăn lớn liền bị nhấc lên. Ngay sau đó, hắn lập tức sững sờ, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt.
Chỉ thấy đó là một bộ đồng thể trắng nõn mỹ diệu, chỉ có một tấm lụa mỏng đỏ tươi bên ngoài, da thịt trong suốt, vô cùng mịn màng. Mà chủ nhân bộ đồng thể này thì đang nhắm chặt hai mắt, hung hăng cắn chặt hàm răng, toàn thân co rúm lại không ngừng, đã tràn ra nước mắt. . .
"Sương Nhi. . . Cô nương?" Trác Phàm nháy mắt mấy cái, ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt, cuống họng hơi khô chát, nhưng vẫn nghi ngờ nói: "Ngươi làm gì vậy, vì sao chạy đến trên giường ta, lại còn . . . như này. . ."
Nói xong lời cuối cùng, Trác Phàm không thốt ra lời được.
Vân Sương đỏ bừng cả khuôn mặt, hận hận rống to: "Cái tên cầm thú ngươi, không phải ngươi muốn ta sao? Được, ta cho ngươi, ta chỉ hy vọng ngươi chiếm được ta rồi, sẽ trung thực thực hiện lời hứa!"
"Ây. . . Sương Nhi, chắc là có hiểu lầm, ta đâu có nói ngươi làm vậy?" Trác Phàm đổ mồ hôi, thế nhưng hai con mắt hư hỏng lại cứ tàn phá bừa bãi, không bỏ qua chỗ nào :.
Vân Sương khẽ cắn môi, vừa tức vừa xấu hổ, như muốn đâm đầu xuống đất chết luôn. Người này tại sao như vậy a, chiếm lời còn ra vẻ, ta như thế này rồi còn hong biết đường nhảy vao ăn? Cứ như là chính nàng tình nguyện bò lên giường hắn, chính hắn rất vô tội vậy.
Nghĩ như thế, Vân Sương nổi giận mắng: "Trác Phàm, ngươi đang nhục nhã ta sao? Là miệng ngươi chính nói, nói ta làm người của ngươi, bây giờ lại không nhận nợ, đến cùng có ý gì?"
Nghe được lời này, Trác Phàm mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng khoát khoát tay, giải thích: "Hiểu lầm, hiểu lầm cmnr, ta nói vậy, không phải ý này a! Ta chỉ là muốn ngươi giúp ta xem Thiên Cơ, làm quân sư trợ thủ, cũng đừng nói Đạo Ngã đạo lý gì đó với ta, chỉ thế thôi, không ngờ ngươi lại dám hi sinh như thế. . . Ta. . . Ta. . . hay là bây giờ ta ăn ngươi có muộn hong '. . ."
Trác Phàm bắt đầu nói năng lộn xộn.
Vân Sương dĩ nhiên đã nghe rõ ý hắn, nàng trợn tròn mắt, ngay sau đó càng thẹn đến muốn chui xuống đất. Nguyên lai hết thảy đều là nàng hiểu lầm, còn làm ra chuyện mất mặt như thế.
Trác Phàm luống cuống tay chân, bình thường luôn luôn trầm ổn cơ trí, lúc này lại không biết nên làm gì. Cuối cùng nhớ ra Vân Sương đang tình cảnh lúng túng, lập tức cởi xuống y phục của mình, choàng lên thân ngọc hoàn mỹ kia.
Thế mà, đúng vào lúc này, đùng một tiếng, cửa phòng bị cường ngạnh đạp ra, một đám người xông tới, Lạc Vân Hải tới trước nhất, cười to nói: "Trác đại ca, vừa rồi ta với tỷ tỷ đến hỏi Bàng thống lĩnh, nghe nói hôm nay là sinh nhật huynh, chúng ta chuẩn bị chúc mừng sinh nhật cho huynh. . . âu. . ."
Lạc Vân Hải lập tức thấy rõ tràng cảnh mập mờ trên giường, liền cười xấu hổ, gãi đầu nói: "Ây. . . Nguyên lai huynh đã được tặng quà rồi à, vậy chúng ta sẽ không quấy rầy, hắc hắc hắc. . . huynh tiếp tục đi :. . ."
"Cái gì mà quấy rầy không quấy rầy, Trác Phàm, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?" Lạc Vân Thường vui mừng hớn hở chạy vào, nhưng khi thấy tình cảnh này, lập tức trợn mắt, chỉ thẳng Vân Sương nói: "Nàng là ai!"
Nhìn chỗ da thịt ngưng trơn, cùng chân dài như bạch ngọc kia, Lạc Vân Thường ghen ghét muốn chết.
Tên đáng chết không có lương tâm, còn thật có ánh mắt, còn thật biết hưởng thụ!
Trác Phàm nhún nhún vai, không biết nên giải thích như thế nào, chỉ thản nhiên nói: "Ừm, các ngươi có thể đi ra ngoài trước hay không?"
"Khặc khặc khặc. . . sao có thể ra ngoài? Trác quản gia bị bắt gian tại giường, là tràng diện khó được a, nhất định phải ghi chép lại!" Lanh Lợi Quỷ chỉ sợ thiên hạ không loạn, rống to.
Hung Sát Quỷ vút tay: "Vớ vẩn, bắt gian tại giường? Trác quản gia độc thân phú soái, chơi nữ nhân đường đường chính chính, có gì phải sợ mà gọi là bắt gian?"
Tam quỷ còn lại nghe thế, liền cùng nhau gật gật đầu.
Trác Phàm thì trầm mặt xuống, hung hăng trừng tứ quỷ, loại thời điểm này, bốn con lợn này thật sự là như đổ thêm dầu vào lửa.
Mà trong mọi người, còn có một người càng thêm phiền lòng, chính là Vĩnh Ninh công chúa. Người khác tốt xấu gì còn giữ lấy thể diện cho đối phương, chỉ là động động mồm mép. Nhưng Vĩnh Ninh công chúa lại đi vào trước giường, hưng phấn kéo đống quần áo kia ra, quát to: "Để bản công chúa nhìn xem, ngươi đến tột cùng là ai, có xứng với Trác đại quản gia của chúng ta hay không?"
Vân Sương sợ hãi cả kinh, càng bị dọa đến co rúm lại không dám động đậy, nếu để mọi người phát hiện, nàng biết đối mặt bọn họ như nào.
Trác Phàm chợt ngưng tụ tròng mắt, một đạo ánh vàng đột nhiên lóe qua.
Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng, thay hình đổi vị!
Vân Sương cùng Trác Phàm cùng nhau biến mất. Chỉ để lại mọi người vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn khắp bốn phía, ngay sau đó bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu.
Lạc Vân Hải le lưỡi, cười trộm không thôi. Nếu không phải là hắn thấy Trác Phàm hiu quạnh, muốn hắn được thư giãn tâm tình, sẽ không liên hệ mọi người chúc mừng sinh nhật hắn, càng sẽ không được chứng kiến tình cảnh hôm nay.
Trong một rừng cây, Trác Phàm yên tĩnh đứng trên một mảnh đất trống, nhìn trời đầy sao. Chỉ chốc lát sau, Vân Sương thay xong quần áo đi tới.
Nhưng hai gò má nàng vẫn cứ đỏ bừng, có điều, Trác Phàm lại không thềm liếc lấy nàng một cái, chỉ coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Vẫn là câu nó;i kia, giúp ta vô điều kiện, ngươi chính là người của ta, khi đó, chuyện của gia gia ngươi, chính là chuyện của ta. Nếu không, ngươi cùng người nhà họ Vân đều hồi Phong Lâm Thành lánh nạn đi, coi như là ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ gia gia ngươi, chuyện nơi này, người không cần tham dự!" Trác Phàm lạnh lùng nói.
Vân Sương nhìn hắn thật lâu, chỉ cảm thấy sự ngạo nghễ trên hắn, như thanh trường kiếm đứng thẳng, Vân Sương dần bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nói: "Tà Long sắp tới!"
"Tà Long?" Trác Phàm nhíu mày, trầm tư nói: "Ta nhớ Vân Huyền Cơ từng nói, Tà Long chi thế là. . . Khuyển Nhung? Ngươi nói là, Khuyển Nhung muốn hành động?"
Nói đến đây, Trác Phàm đại hỉ, cười gật đầu nói: "Rất tốt, từ giờ trở đi, ngươi mới chính là người của ta!"
Vân Sương mỉm cười gật đầu. . .