Mấy hôm nữa hết bão nha mn, ngồi cả tiếng ms đc 1 chap mà ít mở khóa quá.
Sát ý băng lãnh không che giấu chút nào, như một cơn gió lạnh thấu xương, phi ầm ầm vào nội tâm mỗi người.
"Không tốt, Thác Bạt Lưu Phong luôn trầm ổn, làm sao lúc này đột nhiên phát lên sát cơ?" Độc Cô Phong quát to, đầy vẻ khẩn trương.
Long Hành Vân thờ ơ bĩu môi, thất vọng nói: "Thì sao, bọn họ có lợi hại đến mấy, đối đầu Trác huynh không phải là muốn chết à, ngươi có gì phải lo lắng?"
"Ai, ta chính là sợ bọn họ chán sống như vậy a! Tính tình Trác Phàm như nào, các ngươi đâu phải không hiểu? Chọc giận hắn, mấy người này còn sống kiểu gì. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, Thác Bạt Thiết Sơn với 5 trăm vạn đại quân nơi biên cảnh sẽ thế nào?" Độc Cô Phong cười khổ, lắc đầu liên tục.
Mọi người giật mình, nói phải a, hỏng rồi!
Trác Phàm không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lão tử đang chờ các ngươi ra chiêu đây, tới đi. . .
"Tra Lạp Hãn, Triết Biệt, chuẩn bị Ưng Hình trận, phải nhất kích tất sát!" Thác Bạt Lưu Phong lạnh lùng nhìn Trác Phàm, thì thào với người bên cạnh.
Đại hán cùng nam tử đeo mặt nạ gật đầu. Nhất là Tra Lạp Hãn, hai mắt càng bốc lên vẻ hưng phấn, bắp thịt toàn thân cuồn cuộn run run, đã không kịp chờ đợi.
Quốc Sư Hãn Thiết Ma lại thấy không ổn, bèn nói: "Lưu Phong, người này không đơn giản, bối cảnh không rõ ràng, chúng ta tùy tiện xuất thủ như thế, là quá lỗ mãng rồi. . ."
"Chẳng cần biết hắn là ai, tóm lại là uy hiếp, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ, nếu không thú quân của Khuyển Nhung chúng ta phế mất." Thác Bạt Lưu Phong tâm ý đã quyết, "Lần này khó được chạm mặt hắn, bây giờ chính là cơ hội không thể tốt hơn. Đến lúc đó hoàng đế Thiên Vũ chỉ biết hắn chặn đường chúng ta, chúng ta thất thủ giết hắn không có gì đáng trách!"
Hãn Thiết Ma suy tư, rồi chỉ có thể đạm mạc gật đầu, nhưng phần bất an kia, lại chưa bao giờ biến mất. Không biết sao, từ khi thấy Trác Phàm, hắn cảm thấy như bị một cây gai đâm vào người vậy vô cùng không được tự nhiên, đây là chuyện mà hắn rất ít khi phải trải qua!
Còn nhớ lần trước xuất hiện loại cảm giác này, chính là lần đầu tiên gặp Gia Cát Trường Phong. . .
Ai, Thiên Vũ quả nhiên người tài ba xuất hiện lớp lớp a!
"Động thủ!" Tra Lạp Hãn hét lớn, lao xuống Trác Phàm, hai con ngươi khát máu dữ tợn. Đồng thời trên tay Triết Biệt xuất hiện một thanh trường cung lập lòe kim quang, cài tên lên cung, cực nhanh nhắm tới Trác Phàm.
Trác Phàm cười lạnh, thờ ơ vẫy vẫy cánh tay phải.
"Dừng tay!" Thế mà, đúng vào lúc này, một tiếng hét già nua vang lên, ngay sau đó, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, ngăn tại trước mặt Trác Phàm, một thanh trường đao trực chỉ sáu người trên không trung, quát: "Thác Bạt Lưu Phong, Hãn Thiết Ma, các ngươi muốn làm gì?"
C-K-Í-T..T...T!
Tra Lạp Hãn lập tức dừng lại, đầy ngưng trọng nhìn người vừa xuất hiện. Thác Bạt Lưu Phong hơi run run, sau cùng không cam lòng thở dài: "Thu tay lại đi!"
Thác Bạt Lưu Phong ôm quyền, hiện ra vẻ cung kính khó được: "Độc Cô lão nguyên soái, đã lâu không gặp!"
Không sai, người tới chính là Thiên Vũ đại nguyên soái, Độc Cô Chiến Thiên!
Lưỡng quốc giao chiến nhiều năm, tướng lãnh song phương đều là đối thủ không thể quen thuộc hơn được, cũng kính trọng lẫn nhau, chính như các anh hùng chân chính, biết anh hùng nặng anh hùng, vừa là địch vừa là bạn! Cho nên các tướng lĩnh Khuyển Nhung tương đối kính trọng đối với Độc Cô Chiến Thiên.
Lúc này, hắn ra mặt, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, biết trận chiến hôm nay đánh không nổi.
Tra Lạp Hãn hừ một tiếng, không cam lòng nhìn Trác Phàm. Trác Phàm lại không quan trọng, tuy hắn cũng thấy đáng tiếc, không thể thừa cơ dò xét đám này.
Có điều, đại thể tình huống, hắn vẫn có hiểu biết một số.
Thác Bạt Liên Nhi giương mặt lên, bất thiện nhìn chằm chằm Trác Phàm, cáo trạng lên Độc Cô Chiến Thiên: "Độc Cô lão nguyên soái, người Thiên Vũ các ngươi sao lại vô lễ như thế. Hôm nay chúng ta đại biểu hoàng đế Khuyển Nhung chúc thọ bệ hạ quý quốc, các ngươi thế mà làm cho toàn bộ tọa kỵ chúng ta hoảng sợ chạy, còn làm tổn thương tướng sĩ ta, thiên hạ có kiểu đãi khách như vậy sao?"
Theo nàng nghĩ, với địa vị của Độc Cô Chiến Thiên tại Thiên Vũ, không thể trừng phạt nặng Trác Phàm, thì trừng phạt nhẹ hẳn là không có vấn đề.
Cứ như vậy, thù mới hận cũ của nàng sẽ được báo cả thể.
Thế nhưng, nghe thấy lời ấy, Độc Cô Chiến Thiên quả nhiên nhìn Trác Phàm đang bộ dáng cà lơ phất phơ, cứ như đang nói, có gan ngươi đến đánh ta đê, Độc Cô Chiến Thiên liền run run ria mép, bất đắc dĩ bay qua sáu người.
Sau khi trịnh trọng ôm quyền, Độc Cô Chiến Thiên nhỏ giọng thở dài: "Quốc Sư, Thác Bạt Lưu Phong, lão phu thấy các ngươi xa tới là khách, hảo tâm nhắc nhở một câu, không cần biết các ngươi có ân oán gì, việc này cứ như vậy dừng lại, qua loa cho xong chuyện đi. Người này, các ngươi không thể trêu vào!"
Sáu người quá sợ hãi, đều là bất khả tư nghị nhìn Trác Phàm, vẻ kinh dị càng sâu. Bọn họ có chết cũng không nghĩ ra được, đường đường Thiên Vũ đại nguyên soái, lại sẽ nói ra lời nặng nề như thế, còn khuyên bọn họ đừng có gây chuyện. Phải biết, bọn họ là Sứ đoàn Khuyển Nhung, đại biểu một nước mà đến, xem như danh môn vọng tộc bản địa, cũng phải vì giao hảo giữa hai nước mà nhường lẽ bọn họ ba phần mới đúng.