Nếu như các ngươi có chuyện gì, bản công chúa không có khả năng một chút cũng không có phát giác.”
Nhìn thấy bộ dáng bướng bỉnh này của nàng, Trác Phàm bất giác cười lạnh một tiếng: “Ngươi đương nhiên đã phát giác, mà tất cả mọi người Lạc gia cũng đều đã phát giác. Còn nhớ rõ ngày các ngươi đến chúc mừng sinh nhật ta không, lúc đó trên giường có một nữ nhân không có lộ diện!”
Thân thể bất giác run run, mọi người cùng nhau không thể tin nhìn về phía Vân Sương, mà tiểu cô nương kia thì sớm đã mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu xuống, hai con mắt vì ủy khuất mà chan đầy nước mắt.
Tai nạn xấu hổ như thế lại bị tuôn ra, da mặt nữ hài tử người ta lại mỏng như vậy, sao có thể chịu đựng được?
Thế nhưng Trác Phàm lại không để ý nhiều như vậy, một tay tóm lấy cổ tay trắng ngần của Vân Sương, chỉ về phía nàng cười nhạo nói: “Không sai, nữ nhân kia chính là Sương Nhi. Sự kiện này, tất cả mọi người trong Lạc gia chắc hẳn đều có thể làm chứng. Dù sao, chuyện tốt của lão tử lúc đó là bị bọn họ đánh vỡ!”
“Ách, xác thực là như thế!” Lạc Vân Hải hợp thời gật đầu làm chứng.
Tuy hắn không biết vì sao Trác Phàm lại vào lúc ban ngày ban mặt, dưới cái nhìn trừng trừng của vạn chúng nói ra chuyện xấu hổ như vậy, nhưng nghĩ đến nhất định là hắn có đạo lý của hắn. Ma Sách Tứ Quỷ cũng sôi nổi kêu to, nhận làm chứng.
Đến tận đây, Trác Phàm cùng Vân Sương thật sự trở thành một đôi, có thể coi là chân chính ván đã đóng thuyền!
Vĩnh Ninh cùng Lạc Vân Thường đều hung tợn nhìn chằm chằm Vân Sương, bốn con mắt như lưỡi kiếm sắc bén, tựa như muốn xuyên thủng nàng. Thật sự là phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó phòng a!
Quả là hảo tỷ muội, nạy góc tường thật đúng là đầy đủ ẩn nấp a!
Vân Sương ủy khuất cúi đầu, tựa như một dâm phụ đang bị muôn người mắng mỏ, bị mọi người dùng ánh mắt dị dạng nhìn đến, toàn thân một trận khó chịu!
Hoàng đế lạnh lùng nhìn chằm chằm hết thảy, một đôi mắt rồng phun trào tinh quang, ngón tay gõ trên bàn như có tiết tấu vận luật. Thật lâu sâu mới thở sâu, dùng giọng nói uy nghiêm không thể hoài nghi nói: “Nói xong chưa, ngày mai vẫn thành hôn như thường lệ!”
Nhíu mày, Trác Phàm đùa cười ra tiếng: “Bệ hạ, chuyện Trác Phàm ta không muốn làm, không ai có thể ép buộc!”
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn, hoàng đế nổi giận lên tiếng: “Làm càn, trẫm chính là nhất quốc chi quân, cửu ngũ chí tôn. Lời trẫm nói ra, chính là Thánh chỉ, nhất ngôn cửu đỉnh. Trác Phàm, ngươi thật lớn mật, dám chống lại ý chỉ của trẫm ?”
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, tất cả mọi người có mặt tại đây bất giác kinh ngạc không hiểu, thân thể không khỏi giật nảy, trong lòng nghi hoặc.
Hôm nay bệ hạ làm sao vậy, đối phương thế nhưng là thiên hạ đệ nhất đại quản gia do hắn khâm tứ, ban hôn lại chỉ là một chuyện nhỏ, làm sao lại tức giận, nổi trận lôi đình như thế?
Trong này, khẳng định có kỳ quặc, không chỉ đơn giản là kháng chỉ như vậy!
Một số kẻ già đời trong triều, đã nhìn ra một chút manh mối.
Gia Cát Trường Phong cùng Lãnh Vô Thường dường như đã hiểu ẩn tình, yên lặng nhìn biến.Ẩn nhẫn lâu như vậy ẩn nhẫn, hoàng đế rốt cục cũng bắt đầu động thủ a!
“Phụ hoàng, xin ngài bớt giận. Thực... Thực ra Vĩnh Ninh cùng Sương Nhi vốn là hảo tỷ muội, coi như về sau cùng hậu hạ một chồng, cũng không có gì lớn! Còn về phần Nhị ca, hắn căn bản không xứng với Sương Nhi, ngài hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra a, tuyệt đối đừng giận chó đánh mèo bọn họ!”
Vĩnh Ninh sợ rằng hoàng đế trong cơn giận dữ, sẽ gây bất lợi cho hai người Trác Phàm, không khỏi khẩn trương trong lòng, vội vàng lên tiếng cầu tình.
Thế nhưng hoàng đế lại căn bản không để ý tới, vẫn như cũ giận dữ mắng: “Vĩnh Ninh, ngươi im miệng. Trác Phàm làm không ít việc ác, trẫm đã nhẫn nhịn hắn không phải một ngày hai ngày. Trọng thương sứ đoàn thượng khách, tổn hại trọng địa vương phủ, trong mắt không có Vương quyền, xem thường Vương pháp, hung hăng càn quấy. Hôm nay trẫm hạ xuống phúc phận, chiêu hắn làm phò mã, thế mà hắn còn dám kháng chỉ không tuân theo, quả thực tội ác ngập trời, thiên địa không dung...”
Hoàng đế một hơi giận dữ khiển trách hàng loạt tội ác của Trác Phàm, quả thực tội lỗi chồng chất, thập ác bất xá, nhân thần cộng phẫn, tội ác tày trời. Trác Phàm đoán chừng chết một trăm lần, cũng khó mà chuộc hết tội nghiệt!
Trác Phàm, Lãnh Vô Thường cùng Gia Cát Trường Phong đều hiểu được nội tình bên trong đến tột cùng là như thế nào, nội tâm bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt. Dù sao thì, đã muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.
Lúc hoàng đế muốn nâng ngươi, có thể đem ngươi bưng lên như Thánh Nhân; muốn giáng chức ngươi, cũng có thể đem ngươi thành ác ma. Tóm lại, tùy theo ý thích của hoàng đế mà thôi.
Lúc hắn muốn đối phó ngươi, tự nhiên sẽ muốn liệt kê tội danh, mặc kệ ngươi có làm hay không, đều có thể tìm ra.
Huống chi, Trác Phàm vốn tự nhận mình là ác nhân, tìm chút tội danh thì có gì khó?
Thế nhưng đám người Khuyển Nhung thẳng tính kia đều nhìn đến phát ngốc!
Ai da, nếu người này tội ác tày trời như thế, vì sao các ngươi còn lưu lại hắn đến bây giờ? Sẽ không phải là mới vừa phát hiện được hắn có bản tính như ác ma đi.
Trác Phàm từ chối cho ý kiến, cười lạnh: “Xem ra bệ hạ đã chướng mắt Trác mỗ, vậy tại hạ lưu tại nơi này cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta đi!”
Nói xong, Trác Phàm liền mang theo người Lạc gia đi ra ngoài!
Đùng!
Lại là một tiếng trọng hưởng phát ra, hoàng đế vỗ bàn đứng dậy, tức giận đến ria mép loạn run: “Hừ, Trác Phàm, ngươi quá không coi ai ra gì, dám xem thường cả trẫm. Muốn đi sao, không dễ dàng như vậy đâu!”
“Ồ? Trong Thiên Vũ này, ta thật sự không biết có người nào có đủ năng lực để cản được ta a?” Không khỏi xùy cười một tiếng, Trác Phàm khinh thường bĩu môi.
Phách lối!
Mọi người thầm run lên, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm gật đầu, Thực lực của Trác Phàm, bọn họ thế nhưng là so với ai cũng rõ ràng hơn.
Hoàng đế khẽ híp mắt, trên mặt lộ ra trần trụi sát ý: “Thường nói, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Trác Phàm, ngươi quá cuồng vọng. Người đâu, tới bắt hắn!”
Vừa dứt lời, nương theo lấy một tiếng tiếng xé gió vang lên, một đạo hồng quang đột nhiên phóng về phía Trác Phàm, đồng thời còn phát ra một giọng nói non nớt: “Lão đầu tử, lục phẩm dược tài, nhớ đến a...”