Bà mẹ ngươi chứ, súc sinh này vậy mà cũng có Thanh Viêm a!
Khó chịu tựa như vừa ăn phải một con ruồi, gương mặt Trác Phàm hung hăng co rút lại, nhất thời không còn gì để nói.
Nguyên bản trước giờ Thanh Viêm chỉ có một mình hắn sở hữu, Thanh Viêm vừa ra, vạn thú thần phục. Nhưng bây giờ, đầu linh thú cấp chín Tam Thủ Quái Nha kia lại có thần uy như thế, như vậy hắn căn bản không áp chế được nó.
Kể từ đó, luận bản thân thực lực, nếu hắn đối kháng cùng linh thú cấp chín này, cũng chỉ có thể làm pháo hôi a!
Vù vừ!
Phe phẩy đôi cánh to lớn, chỉ giây lát sau nó đã đến trước mặt hai người, thân hình khổng lồ cua nó trong nháy mắt đã đem hai người bao phủ trong bóng tối, khiến người ta không nhìn thấy một tia sáng xuyên qua.
Ừng ực một tiếng, Trác Phàm nuốt ngụm nước bọt, trên đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Mấy ngày nay, chính là các ngươi đã săn giết linh thú phi hành tại Vạn Thú sơn mạch?” Tam Thủ Quái Nha dương dương ba cái đầu to lớn, cuối cùng vẫn là cái đầu ở giữa khẽ mở, phun ra tiếng người chất vấn.
Mồ hôi trên đầu Trác Phàm đổ như thác, trong lòng thầm nghĩ, đầu linh thú này không giống những linh thú cấp chín khác, linh trí đã đề cao đến mức có thể mở miệng nói chuyện, cái này thì khó đối phó rồi.
Dạng linh trí này,không chỉ là loại linh thú đơn thuần chỉ dựa vào cậy mạnh, muốn dùng trí để chạy trốn cũng càng thêm khó khăn.
Thế nhưng, còn không đợi Trác Phàm nghĩ ra đối sách thích đáng, Cổ Tam Thông đã bình chân như vại, đĩnh đĩnh bộ ngực nhỏ, hào phóng thừa nhận nói: “Chính là chúng ta, ngươi muốn như thế nào?”
“Không không không... Ngươi đừng nghe tiểu hài tử nói mò, chúng ta... Ách, chỉ săn không giết, hắc hắc hắc...” Vội vàng che miệng Cổ Tam Thông, Trác Phàm chùi chùi mồ hôi trên trán, làm bộ cười nói, nhưng trái tim đã chìm xuống đáy hồ.
Tam Thủ Quái Nha vừa xuất hiện đã hỏi thăm chuyện săn thú mấy ngày nay, rõ ràng là đến hưng sư vấn tội. Trước mắt, chỉ có thể lừa được phú nào hay phút ấy, dùng chiến thuật trì hoãn, thừa cơ chạy trốn, sao có thể dứt khoát thừa nhận như vậy chứ?
Ai, tiểu tam tử vẫn là quá hồn nhiên, khuyết thiếu lịch luyện! So với những kẻ già đời trong Thiên Vũ kia, hắn lại càng hợp với những linh thú trong Vạn Thú sơn mạch này hơn, ruột trong bụng đều rất thẳng!
Liếc nhìn hai người một chút, ba cái đầu Tam Thủ Quái Nha liếc nhìn nhau, cùng khẽ gật đầu, nhất là khi nhìn vào Thanh Viêm đang cháy trên trán Trác Phàm, dường như càng thêm xác nhận, thản nhiên nói:
“Không sai, chính là các ngươi. Lên đây đi, chủ nhân nhà ta muốn gặp các ngươi!”
Cái gì, chủ nhân?
Linh thú cấp chín còn có chủ nhân?
Vị chủ nhân này, lại là loại tồn tại ngưu bức ầm ầm cỡ nào a?
Không khỏi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Trác Phàm nhịn không được liếm liếm bờ môi khô khốc, sững sờ nửa phút mới hồi phục lại được tinh thần. Hắn làm sao cũng không thể nào tin nổi, chỉ là một cái Phàm giai, lại còn là bên trong một đế quốc nho nhỏ như Thiên Vũ, lại còn có đại nhân vật tàng long ngọa hổ đáng sợ như thế ẩn cư!
Không sai, nhất định là ẩn cư, bằng không, nếu hắn muốn xuất thế, trở thành là chúa tể một phương, căn bản không cần tự thân ra mặt, trực tiếp để Tam Thủ Quái Nha bay một vòng là được.
Trong thiên hạ, ai có thể địch?
Nhưng một nhân vật đáng sợ như vậy, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Trong lúc nhất thời, Trác Phàm rơi vào trong mê võng, nhưng rất nhanh, lại dường như nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên một luồng tinh quang khó hiểu. Ngẩng đầu nhìn Thanh Viêm trên đầu Tam Thủ Quái Nha, giống như có điều ngộ ra, âm thầm gật đầu.
“Hừ, ngươi nói đi gặp chủ nhân nhà ngươi, tiểu gia liền phải đi à, ngươi coi tiểu gia là người nào?” mặc dù Cổ Tam Thông thầm hiểu mình không địch lại, nhưng không biết vì sao, vẫn không ngừng kiêu ngạo.
Trong nội tâm giống như có một thanh âm đang không ngừng nói cho hắn biết, coi như là cúi đầu với loại tồn tại đáng sợ như linh thú cấp chín vậy, cũng sẽ là sỉ nhục cả đời của hắn.
Hắn phảng phất như là một vị quý tộc, vĩnh viễn giơ lên khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo!
...
Mà Tam Thủ Quái Nha kia cũng rất kỳ quái, đối mặt với thằng nhóc con hung hăng càn quấy như Cổ Tam Thông, lại không hề sinh khí, ngược lại càng thêm cung kính cúi thấp ba cái đầu cao ngạo, nghiêm túc nói:
“Xin lỗi, tiểu thiếu gia! Chủ nhân có lệnh, cho dù ngươi không chịu, cũng phải dùng sức mạnh đem ngươi mang đi. Nhìn thấy Thanh Viêm trên đầu ta không, thứ này cũng là chủ nhân của ta ban tặng, chính là để ta chống lại uy áp của ngài cùng vị công tử này. Xin ngài tuyệt đối đừng bức ta động thủ, miễn cho thương tổn ngài!”
“Ha ha, động thủ thì động thủ! Từ khi tiểu gia xuất đạo đến nay, thứ duy nhất ta dựa vào cho tới bây giờ đều là quyền đầu, không có cái gì mà uy áp, chả lẽ lại sợ ngươi?” Cổ Tam Thông xắn xắn tay áo, muốn tiến lên đánh nhau, nhưng lại bị Trác Phàm ngăn lại.
Trong lòng suy nghĩ tỉ mỉ một phen, Trác Phàm hơi hơi gật gật đầu:
“Được, chúng ta sẽ cùng ngươi đi gặp chủ nhân nhà ngươi, ngươi đi trước dẫn đường đi!”
“Lộ trình xa xôi, mời lên ta lưng, ta chở các ngươi đi!”
Tam Thủ Quái Nha hơi hơi cúi người, Trác Phàm trầm ngâm một lát, liền gật gật đầu, cùng Cổ Tam Thông nhảy lên.
Cổ Tam Thông còn có chút bất mãn, quyệt miệng nói: “Lão cha, đây có phải là chúng ta chịu thua hay không? Chuyện này thật sự là tổn hại uy phong của tiểu gia a!”
“Ha ha ha... Cái này làm sao có thể tính toán là chịu thua, không thấy người ta là mời đi sao? Tuy nói không đi không được. Nhưng tốt xấu người ta cũng dùng đủ lễ nghĩa, đã như vậy mà chúng ta còn không đồng ý. Vậy coi như là có chút ý tứ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Đến lúc đó không đi cũng phải đi, nhưng đãi ngộ lại là khác biệt như ngày và đêm. Thực lực sai biệt ở nơi đó, chớ tự rước lấy nhục, đôi khi lui một bước trời cao biển rộng a!”
Trác Phàm không khỏi khẽ cười một tiếng, tinh quang trong mắt nhấp nháy: “Huống hồ, lão cha ta cũng muốn gặp vị cao thủ thần bí này, vẫn còn một số nghi hoặc lão cha còn phải ở trước mặt hắn hỏi cho rõ ràng a!”
Nói xong, Trác Phàm búng tay một cái, sinh ra một cỗ Thanh Viêm lớn cỡ ánh nến, hào quang óng ánh chiếu rọi trong đôi đồng tử thâm thúy không thấy đáy, thật lâu không rời…
“Ngồi vững vàng!”
Hét lớn một tiếng, Tam Thủ Quái Nha vẫy cánh, một lần nữa phi thăng lên trên chín tầng trời, tiếp lấy một tiếng vù vù vang lên, trong giây lát, Trác Phàm cùng Cổ Tam Thông đang ngồi trên thân quái quạ lại tựa như thuấn di, tràng cảnh trước mắt bỗng nhiên biến đổi, đi vào một vùng đất lạ lẫm.
“A, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ hắn hắn có loại thần thông giống như Không Minh Thần Đồng của lão cha ngươi?” Cổ Tam Thông sững sờ, nhìn thấy quang cảnh bốn phía đã hoàn toàn không giống trước, cả kinh nói.
Chậm rãi lắc đầu, Trác Phàm thở dài: “Vừa nâng lên liền như diều gặp gió chín ngàn dặm, hai cánh vừa mở ra liền che mây lấp trăng! Đây là một bài danh ngôn lưu truyền tại Thánh Vực, dùng để mô tả thực lực đáng sợ của Kình Thiên Côn Bằng, đứng đầu ngũ đại thánh thú.