Gặp bản tôn thì khó, đoán chừng thân thể của hắn sớm đã phó Cửu U, biến thành chân chính Cửu U oan hồn đi!” Cười khổ lắc đầu, người kia thở dài một tiếng nói: “Năm đó thập đế tại thế, mỗi người đều có một môn thần thông độc môn, ví như Thiên Đế có Song Đồng, Bá Đế có Thần Quyền, chỉ có Cửu U tạp mà không tinh, cùng chín người còn lại hơi có chút không bằng, cho dù là hắn cao thủ Ngụy Đế. Bất quá Cửu U cũng rất cứng cỏi, sưu tập công pháp bí thuật trong khắp thiên hạ lại một chỗ, quả thực là thủ đoạn tầng tầng, trở thành là một trong tam đế mạnh nhất.”
“Sau cùng hắn đem tất cả các bí thuật mình sưu tập được, tổng hợp thành sách, tức là Cửu U Bí Lục, trở thành bảo bối bí mật khiến thế nhân tranh nhau cướp đoạt. Chỉ là lão phu không nghĩ tới, ngay cả chi pháp luyện chế Huyết Anh của Huyết Ma lão tổ, cũng bị hắn đoạt tới tay, cái này thật sự là khó được. Tiểu tử, ngươi có thể có được bí bảo này, tương đương với thâu tóm toàn bộ bí thuật trong thiên hạ vào một thân, ngoại trừ thần thông của thập đế, sở trường trong thiên hạ đều là ở trong tay, có ích lợi không nhỏ đối với việc nghiên cứu ngộ đạo của ngươi, quả thật là bình sinh may mắn lớn nhất a!”
Trác Phàm liên tục gật đầu, chùi đi mồ hôi lạnh trên đầu.
Nghĩ không ra, chỉ là dăm ba câu, vị tiền bối này đã biết hắn là người mang Cửu U Bí Lục. Bí bảo như thế, cho dù là tại Thánh Vực cũng sẽ bị tranh đoạt đến phát điên, hắn cũng bởi vì điều này mà mất mạng.
Bất quá còn tốt, người này có vẻ như ánh mắt rất cao, cùng thượng cổ thập đế đồng cấp, khinh thường làm ra loại hành động như đoạt bảo. Tuy rất tôn sùng Cửu U Bí Lục, nhưng cũng sẽ không cứng rắn đoạt nó từ trong tay hắn, đây mới là bình sinh lớn nhất đại vận khí của hắn a.
Nếu không, người này muốn cướp, hắn làm sao có thể ngăn được?
Nghĩ tới đây, Trác Phàm trầm ngâm một trận, cuối cùng lấy dũng khí, mở miệng hỏi: “Tiền bối, nghe ngài nói, tựa hồ cùng thượng cổ thập đế là người quen cũ, không biết ngài là...”
“Đã đi tới Lạc Lôi Hạp chưa, lấy được cái gì?” Thế mà, người kia lại không trả lời, ngược lại là lạnh lùng hỏi.
Liếm liếm bờ môi có chút khô rát, Trác Phàm bình tĩnh gật đầu: “Không dối gạt tiền bối, đã đi qua! Nghĩ đến tiền bối năm đó ban thưởng tại hạ Thanh Viêm, chính là muốn trợ giúp vãn bối thông qua tử lôi đại trận trại Lạc Lôi Hạp. Chỉ là không biết thứ tiền bối muốn là Tử Lôi Kim Nhãn, hay là... Không Minh Thần Đồng?”
Tiếng nói vừa dứt, đồng tử phải của Trác Phàm đột nhiên lóe lên ba quầng sáng màu vàng óng, phát sáng rạng rỡ.
Tròng mắt nhịn không được ngưng tụ, người kia nhìn chằm chằm Trác Phàm không thả, khóe miệng hơi hơi run lên, tiếp lấy liền dần dần hướng lên trên, sau cùng, khi đã cơ hồ kéo đến cái ót, mới cười to, vui vẻ nói:
“Ha ha ha ha... Tốt, ngươi rốt cuộc cũng tìm được, lão phu chỉ cần ngươi học được Không Minh Thần Đồng, liền không uổng công lão phu giúp ngươi một tay!”
Quả nhiên là người này muốn tuyệt kỹ mạnh nhất của Thiên Đế, Không Minh Thần Đồng!
Chỉ là không biết, hắn muốn công pháp, hay là hắn muốn đôi mắt đã luyện thành Không Minh Thần Đồng này, đừng nói là hắn muốn con ngươi của mình a.
Thế nhưng, còn không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ lung tung, vị đại hán trung niên kia đã một lần nữa cười lớn một tiếng, ngồi trên hoàng tọa, cất cao giọng nói: “Tiểu tử, không phải ngươi muốn biết lão phu là ai chăng, mở to hai mắt xem cho rõ cũng đi!”
Tiếng nói vừa dứt, sau lưng người kia bỗng nhiên hiện lên liệt diễm thao thiên, ngọn lửa màu xanh hóa thành hư ảnh một đầu cự điểu đang giương cánh ở sau lưng hắn.
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Trác Phàm không khỏi hít sâu một hơi, cả kinh nói: “ Kình Thiên Côn Bằng, đứng đầu ngũ đại thánh thú thượng cổ?”
Tuy trong lòng của hắn sớm đã có phỏng đoán, nhưng khi chính thức biết được thân phận của người này, vẫn khiến trái tim hắn ngăn không được mà đập rộn lên, bỗng nhiên trở nên khẩn trương!
Ngũ đại thánh thú, thế nhưng chính là vạn thú chi tổ, là loại tồn tại ngang bằng thượng cổ thập đế.
Bây giờ đối mặt Kình Thiên Côn Bằng, quả thực là có thể sánh ngang với cao thủ Đế cấp, không thể nghi ngờ a. Đừng nói hắn hiện tại chỉ là cái Thiên Huyền cảnh, liền xem như hắn là cao thủ Ma Hoàng năm đó, đối mặt với đệ nhất Đế Tôn, cũng chỉ có thể là con kiến hôi nhìn lên mà thôi.
Hiện tại hắn cũng rốt cuộc minh bạch vì sao Thanh Viêm có thể chấn nhiếp vạn thú, đường đường là khí tức của vạn thú chi tổ, có con linh thú nào dám ở trước mặt nó lỗ mãng?
Đừng nói là linh thú, cho dù là tu giả nhân loại như hắn, khi ở trước mặt Kình Thiên Côn Bằng, cũng ngăn không được trong lòng rung động không thôi.
Tuy nói trước kia hắn cũng đã gặp thánh thú Trùng Thiên Kỳ Lân tại Lạc Lôi Hạp, nhưng dù sao thì khi đó thánh thú cũng đã chết, còn chỉ còn lại một chân. Còn Kình Thiên Côn Bằng là đang sống sờ sờ a.
Chỉ là uy áp từ hư ảnh chân thân ở phía sau hắn, khiến hắn đến thở cũng không dám thở mạnh a!
Đây chính là khí tức đáng sợ đến từ lão đại của thượng cổ thánh thú a…
Ừng ực một tiếng, Trác Phà khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, mồ hôi trên đầu ngăn không được mà chảy xuống như thác đổ. Cổ Tam Thông càng là hiếm khi trốn ra sau lưng Trác Phàm, trầm mặc ít nói,từ đầu đến cuối một câu cũng không nói.
Tựa hồ như ở trước mặt Kình Thiên Côn Bằng, hắn cũng không dám phách lối nữa!
Thỏa mãn cười cười, sau khi Kình Thiên Côn Bằng thu lại hư ảnh chân thân thì đứng dậy, chầm chậm đi xuống hoàng tọa, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm, tràn đầy vui sướng: “Không hổ là truyền nhân của Cửu U, lúc trước lão phu không có nhìn lầm, quả nhiên không phụ hi vọng của lão phu! Như vậy, chúng ta đã có thể tiến hành bước kế tiếp!”
Bước kế tiếp?
Trác Phàm giật mình, trong lòng lo sợ.
Lúc trước Kình Thiên Côn Bằng ám trợ cho mình, quả nhiên là có ý đồ, chỉ là ý đồ của hắn đến tột cùng là cái gì…