Hưu hưu hưu. . .
Từng tiếng tiếng xé gió vang vọng chân trời, mấy ngàn thân ảnh đáp xuống. Trước mặt bọn họ, là một tòa sơn cốc nhiều năm bị mê vụ bao phủ, lúc này đang nổi lên hắc vụ khí tử mang, lộ ra vẻ âm tà quỷ dị. Một lão giả lưng hùm vai gấu cất bước tiến lên, chính là Thiên Cương Cuồng Tôn, Lệ Kinh Thiên. Nhìn chăm chú một hồi, Lệ Kinh Thiên cau mày nói: "U Minh Cốc thật cẩn thận, lại mở ra trận thức cấp năm. Muốn phá trận này, phải hao phí một phen mới được!"
"Chuyện đương nhiên, thời khắc khẩn trương như vậy, nhà ai không phải trận địa sẵn sàng đón quân địch? sớm trong dự liệu của ta!" Trác Phàm cất bước tiến lên, sau khi dò xét một hồi, liền xùy cười: "Có điều, nếu nói phá trận, lại không cần phí sức gì!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm ngưng tụ đồng tử, hai vầng sáng màu vàng xuất hiện, quát lạnh: "Phá không!"
Bạch!
Mắt phải Trác Phàm bắn ra xạ tuyến chấn động, vượt qua sương mù dày đặc, bắn thẳng về chỗ sâu U Minh Cốc. Sau một khắc, từng tiếng ầm ầm phát ra, mê vụ run rẩy hai lần, rồi rốt cục tản đi.
Lệ Kinh Thiên giật mình, ngay sao đó dựng ngón tay khen: "Hắc hắc hắc. . . Không hổ là Trác quản gia, chiêu này dùng phá trận thật đúng là thuận tiện a!"
"Đó là đương nhiên, trận thức đều là dựa vào cầm cố không gian mà thành, chỉ cần phá kết giới không gian là được, chiêu này chính là vì thế mà sinh, không có gì lớn!" Trác Phàm thản nhiên đáp.
Nhưng Lệ Kinh Thiên càng tán thán, Trác Phàm nói nghe thì dễ, nhưng thế gian có mấy người có thể làm được điểm này?
"Được rồi, đại trận đã mở, tiến công!" Trác Phàm chỉ về phía trước, hét lớn.
Lệ Kinh Thiên dẫn đầu xông về phía trước, chỉ một thoáng, tiếng kêu "giết" rầm
trời, dòng người chen chúc, một mảnh đen kịt trong cốc điên cuồng tấn công, như vào chỗ không người. Trong chớp mắt, toàn bộ xông vào trong cốc. Những đệ tử U Minh Cốc canh gác còn chưa kịp phản ứng, đã bị một cơn sóng người quét tới, dọa bọn họ đến sợ đến vỡ mật, đầu óc mơ hồ, thậm chí ngay cả cảnh báo đều quên hô lên!
Bà mẹ nó, đây là có chuyện gì vậy, sao lại đến nhiều người như vậy, đại trận Hộ Cốc mất đi hiệu lực à, sao chút phản ứng đều không có?
Các đệ tử canh gác ngơ ngác nhìn những hung thần ác sát áp át tới mình, giống như bị làm cho phát ngốc, không nhúc nhích, đến tận khi người ta bắt đầu huy động linh binh, chặt xuống bọn họ, bọn họ mới phản ứng được, lập tức giật mình hét to. Nhưng bọn họ chỉ phát ra được một tiếng gào thét bén nhọn, thì đã trở thành oan hồn dưới đao, máu tươi dâng trào, ngã xuống mặt đất.
"Địch tập, địch tập!" Rốt cục, tiếng la giết đầy trời bị đệ tử cốc nội phát giác, tất cả đều thất kinh kêu to lên.
Đáng tiếc hết thảy đã muộn, Trác Phàm đột nhiên xuất hiện, đệ tử U Minh Cốc hoảng loạn cả lên, quân lính tan rã, năm bè bảy mảng! Cho dù là có mấy kẻ dũng cảm phản kháng giả, vẫn không ngăn nổi cái chết, đều bị mấy chục thiếu niên cường tráng loạn đao chém chết.
Không sai, chính là thiếu niên!
Mấy ngàn người, dẫn đầu đều là thiếu niên hộ vệ được Bàng thống lĩnh lấy Ma Sát Quyết bồi dưỡng, ý chí cực kỳ cứng cỏi. Tuy đây là lần thứ nhất bọn họ đại chiến quy mô như thế, cũng là lần đầu tiên giết người. Nhưng ai nấy đều như lão thủ, xử lí gọn gàng, ra tay không chút khiếp đảm.
Bởi vì so với huấn luyện tàn khốc ngày thường, nhìn đồng bọn bên cạnh sớm chiều sống chung, từng người chết đi trong tu luyện vô tình, chuyện chém giết như này, đối với bọn họ đã là quá mức bình thản. Bọn họ đều là những người bị Trác Phàm đẩy xuống địa ngục, đi một vòng địa ngục rồi lại trở về, mới không bị chiến trường tàn khốc này hù ngã!
"Những người tuổi trẻ này, sẽ là trụ cột vững vàng của gia tộc!" Trác Phàm đứng trên đỉnh núi cao, lạnh lùng nhìn hết thảy phía dưới, vui mừng gật đầu.
Lệ Kinh Thiên cười gật đầu: "Trác quản gia những năm gần đây bồi dưỡng, rốt cục phát huy hiệu quả, ha ha ha. . ."
Trác Phàm từ chối cho ý kiến, chậm rãi nhắm mắt, cẩn thận lắng nghe tiếng kêu gào, tiếng cầu xin tha thứ, cùng tiếng thi thể ngã xuống, ngã vào trong vũng máu, cảm thấy thật là êm tai, hài lòng nhếch miệng cười. Bởi vì những âm thanh này, là lời tuyên bố Lạc gia bắt đầu chinh phạt tiến quân, gót sắt Lạc gia, sau này không ai có thể ngăn cản!
Đây là chuyện hắn luôn hi vọng, luôn cố sức mà làm. Bây giờ, mục tiêu, rốt cục sắp đạt thành. . .
Một nơi khác, một cảnh cửa đá bị mạnh mẽ đẩy ra, một đệ tử U Minh Cốc toàn thân dính đầy máu, lảo đảo xông đến, đến nơi liền phù phù ngã xuống, miệng vẫn phun máu phè phè.
Trong mật thất đang có bốn lão giả tóc trắng ngồi đấy, một người cả kinh kêu lên: "Xảy ra chuyện gì, bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
"Địch. . . Địch tập. . ." Đệ tử kia trừng mắt, cổ hết sức phát ra tiếng, ngay sau đó nghiêng cổ, không còn sinh cơ.
Chỉ là hai mắt vẫn mở lớn, tràn ngập sự hoảng sợ cùng không cam lòng, để bốn vị lão giả cùng run lên. Liếc nhìn nhau, đầy vẻ kinh ngạc!
"Thật sự là buồn cười, đến cùng là xảy ra chuyện gì, có thế lực đui mù nào dám động thủ với U Minh Cốc chúng ta?" Lão giả cầm đầu nộ hống.
Một vị lão giả khác nghi ngờ nói: "Đúng vậy, chỉ là, vì sao đại trận bên ngoài cốc không có bất cứ động tĩnh gì? Chẳng lẽ bị phá sao?"
Nghĩ tới đây, bốn người cùng giật mình, nếu thật sự như thế, vậy người này phá trận quá nhanh a, bọn họ còn không kịp cảm nhận được, đã phá trận xâm nhập trong cốc, tàn sát người trong cốc.
Thực lực người này, đến cùng khủng bố cỡ nào a!
Nghĩ tới đây, bốn người không dám thất lễ, cùng thả ra thần thức lĩnh vực.
Không quan sát còn tốt, xem được cái, bốn người liền kinh hãi. Chỉ thấy bên ngoài đã người đông tấp nập, phủ đầy người, tiếng kêu giết không ngừng, ánh lửa ngút trời, gần vạn đệ tử trong cốc lại bị mấy ngàn người bên đối phương đánh cho không kịp trở tay, hoàn toàn không hình thành nên chút chiến lực.
Bốn người lại dò xét rộng ra thêm, thấy trên một đỉnh núi, có hai nhân ảnh.
Tuy một người chỉ là Thiên Huyền tam trọng, bốn người không để ý, nhưng một người khác thì chắc chắn là Thần Chiếu đỉnh phong, điều này không khỏi làm bốn người trì trệ, sắp khóc rồi.
Phóng nhãn toàn bộ Thiên Vũ, thế lực có thể phái ra Thần Chiếu đỉnh phong cao thủ không nhiều a, sao lại chạy đến U Minh Cốc bọn họ?
Bọn họ có bốn đại cung phụng, chỉ có đại cung phụng là Thần Chiếu ngũ trọng, ba người còn lại còn chưa đạt đến Thần Chiếu tứ trọng, dù bốn người hợp lực, cũng vạn vạn đánh không lại Thần Chiếu đỉnh phong a!
"Con mẹ nó, đến cùng là ai, Đế Vương Môn hay là hoàng thất? Chúng ta chỗ nào đắc tội bọn họ?" Một vị cung phụng bi thương nói.
Đại cung phụng nhăn mày lại, lắc đầu nói: "Không, nghe môn chủ nói, chúng ta cùng Đế Vương Môn còn là đồng minh, bọ không có lý do ra tay với chúng ta. Còn hoàng thất, ngàn năm qua thế lực cản trở rất nhiều, sẽ không dễ dàng động thủ với một phương chư hầu. Mà lại, khí tức cao thủ Thần Chiếu kia, lão phu thấy quen quen. . ."
"Đại cung phụng, ngài biết hắn?".
Đại cung phụng suy tư một lát, bất đắc dĩ thở dài, cười khổ: "Sao lão phu lại nhanh quên thế, chúng ta đều từng gặp hắn a! Trước đó không lâu, tại Lạc gia thụ phong đại điển, chúng ta không phải thấy tận mắt hắn đánh với Hoàng Phủ Phong Lôi sao!"
"Lệ Kinh Thiên?" Mọi người giật mình.
Đại cung phụng bi ai gật đầu, thở dài: "Còn có chuyện càng đáng sợ hơn nữa đây, Lệ Kinh Thiên đã đến, Thiên Huyền cảnh đứng bên cạnh hắn, còn có thể là ai? Chỉ sợ sẽ là quản gia Lạc gia, ác ma Trác Phàm. Chúng ta động thủ với hai người bọn họ, nửa phần phần thắng đều không có a!"
Nghe thấy lời ấy, sắc mặt ba người trở nên như tro tàn!
Đối mặt một trong hai người đã chẳng đánh nổi, chứ nói gì nếu hai người kia cùng lên. Nghĩ tới đây, bốn lão đầu có xúc động muốn khóc lên!
Lạc gia rốt cục động thủ a! Nhưng, ngươi muốn động thủ thì động thủ, sao cứ phải chọn U Minh Cốc chúng ta mà khai đao? Bất hòa với các ngươi, không phải Đế Vương Môn sao?
Nhưng, cuối cùng bốn người vẫn phải trở về hiện thực, đối mặt hiểm cảnh!
Đại cung phụng suy nghĩ, cuối cùng ánh mắt kiên định nói: "Lão tam, chân ngươi nhanh, tìm cơ hội chạy trước, báo cáo tình huống nơi này cho môn chủ. Ba người chúng ta cố kéo dài thời gian cho ngươi!"
"Đại ca!" Lão tam giật mình, đầy rẫy lệ quang nói. Dại cung phụng lại chỉ khẽ gật đầu, cười nhẹ.
Cùng lúc đó, Trác Phàm cũng nhìn chằm chằm vào nơi vừa mới phát ra thần thức lĩnh vực, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "A, vừa có bốn đạo thần thức đã phát hiện chúng ta, sao bốn tên kia còn không ra, chẳng lẽ sợ chúng ta, co đầu rút cổ hay sao?"
"Hắc hắc hắc. . . chắc chắn là như vậy!" Lệ Kinh Thiên cười cười to lên. . .