Đùng!
Mắt thấy đạo thần thức ba động truyền đến, Nghiêm Bá Công không dám khinh thường, vội vàng điều động lực lượng nguyên thần phòng vệ. Nhưng hắn chỉ là Thiên Huyền cảnh, hai bên vừa tiếp xúc, liền bạo hưởng. Nghiêm Bá Công bị chấn bay về, miệng phun máu, Lâm Như Phong thì vội vàng dừng lại, không còn dám tiến lên một bước.
Ba bóng người thoáng hiện, chính là ba vị cung phụng Hoa Vũ Lâu đến.
Một vị cung phụng nghiêm nghị quát: "Người đâu, còn không mau đưa Đại trưởng lão đi cứu chữa?"
Chúng lâu chủ giật mình, gấp vội vàng đáp: "Vâng!" Sau đó cấp tốc dìu mỗ mỗ đi. Bây giờ có ba vị cung phụng ra mặt, các nàng yên ổn hơn rất nhiều.
Mà địch nhân thấy có cường giả Thần Chiếu chặn đường, đều không dám tiến thêm một bước.
"Hừ, gan chó các ngươi thật lớn, dám đến Hoa Vũ Lâu ta làm càn!"
Nghiêm Bá Công khó khăn đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, lại không hề sợ hãi, cười lạnh: "Hắc hắc hắc. . . Khẩu khí thật là lớn a, Hoa Vũ Lâu các ngươi, một đám đàn bà mà thôi, có cái gì phải sợ? Ngàn năm qua, nếu không phải có hoàng thất bao che, các ngươi nghĩ các ngươi có thể tồn tại đến nay sao? Đừng tưởng rằng các ngươi là Thần Chiếu cảnh thì to lắm. Ba nhà chúng ta, có nhà ai không có cung phụng? Huống chi, cầm đầu lần này là Đế Vương Môn!"
"Ha ha ha. . . Không sai, lần này vây công các ngươi, đúng là chúng ta cầm đầu!" Nghiêm Bá Công vừa dứt lời, một tiếng cười to phóng khoáng truyền đến, chấn thiên triệt địa. Ngay sau đó, một cỗ khí tức cường hãn phóng tới, sau đó một vị lão già tóc trắng xuất hiện.
Ba vị cung phụng lập tức ngưng trọng lên nói: "Hoàng Phủ Phong Lôi?"
"Không sai, lão phu đến chính là vì giải quyết các ngươi!" Hoàng Phủ Phong Lôi khinh miệt vẫy tay, "Lão phu không bắt nạt nữ nhân, cùng lên đi!"
Ba người liếc nhìn nhau, vẻ ngưng trọng càng sâu. Các nàng tuy sống thâm sơn, hiếm khi ngoài, nhưng uy danh của Hoàng Phủ Phong Lôi thì luôn như sấm bên tai. Thực lực Thần Chiếu đỉnh phong cường hãn, quả thật là hiếm thấy trên đời. Toàn bộ Thiên Vũ, có thể đánh với hắn một trận, số lượng đếm trên đầu ngón tay.
Các nàng có ba người, nhưng mạnh nhất chỉ là Thần Chiếu ngũ trọng cảnh mà thôi, cho dù liên thủ, vẫn tuyệt không có phần thắng. Nhưng, thân là cung phụng Hoa Vũ Lâu, hưởng mấy chục năm tư nguyên cảu Hoa Vũ Lâu, đứng trước cảnh cường địch xâm phạm, sao có thể bỏ mặc? Các nàng mặc dù chỉ là nữ tử, nhưng cực kỳ trọng nghĩa, thậm chí càng hơn một số tên nam tử.
Một người cầm đầu ánh mắt hiện vẻ kiên định, lộ ra ý chí hẳn phải chết, đạm mạc nói: "Hai vị muội muội, xem ra hôm nay chúng ta phải kết thúc tại đây!"
"Ha ha ha. . . Thì sao? Sinh cùng sinh, chết cùng chết, chính thành toàn tình nghĩa trăm năm của tỷ muội chúng ta!" Hai người kia bật cười lớn, đồng thanh nói.
Người cầm đầu vui mừng cười nhẹ.
Sau một khắc, ba người lại nhìn nhau, nhìn ra vẻ kiên định trong mắt đối phương, liền chuyển qua Hoàng Phủ Phong Lôi g, lúc này chỉ có vô tận chiến ý.
Hoàng Phủ Phong Lôi khẽ gật đầu, đầy kính ý nói: "Đã sớm nghe nói nữ tử Hoa Vũ Lâu đều là những người cương liệt, mày liễu không nhường mày râu, bây giờ thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, khí khái hơn mấy tên nam lang mua danh chuộc tiếng nhiều."
Hoàng Phủ Phong Lôi sau khi hơi trầm ngâm, mới tiếp tục cao giọng nói: "Hôm nay lão phu để các ngươi ra trước ba chiêu, lấy làm kính ý, sau ba chiêu, đừng trách lão phu hạ thủ không lưu tình, ra chiêu đi!"
"Hừ, các hạ đã nói như thế, ba người chúng ta từ chối thì bất kính!"
Biết Hoàng Phủ Phong Lôi lợi hại, ba người này sẽ không ngu ngốc gượng chống, người ta đã muốn nhường các nàng ba chiêu, các nàng tất nhiên nguyện ý.
Tuy vậy, các nàng vẫn có rất ít phần thắng, nhưng nhỡ thắng thì sao? Dù không thắng, vẫn có thể kích thương hắn, để hắn không thể phá trận, vậy là tốt rồi. Cứ như vậy, dù các nàng chết, cũng là chết vì Hoa Vũ Lâu, chết tại thời khắc quan trọng!
Nghĩ như vậy, ba người đứng tại các phương vị khác nhau, tay phát ấn quyết. Chỉ một thoáng, thanh âm phượng khóc oanh kêu đột khởi, nguyên lực cuồn cuộn chấn động, giữa ba người dần phát lên từng tia sương trắng, chúng kết hợp lại, khí tức nhất thời tụ lại, đạt đến cảnh giới như thể chân tay. Đồng thời, hư ảnh Băng Phượng hiện ra giữa ba người, sau đó càng lúc càng lớn, mãi đến sau cùng đã đạt đến cao trăm trượng, đập cánh kêu không ngừng.
Hoàng Phủ Phong Lôi gật đầu: "Hợp thể vũ kỹ? Ba người các ngươi lại có thể ăn ý như vậy, tam vị nhất thể, tâm thần hợp nhất, thật sự là khó được!"
"Tiếp một chiêu này đi!" Đại tỷ xuất song chưởng. Tức!
Băng Phượng như ngựa hoang mất dây trói, mang theo sát ý lạnh lẽo bay về phía Hoàng Phủ Phong Lôi. Dọc đường, tất cả mọi thứ đều là bị đông cứng.
Bọn người Nghiêm Bá Công chỉ biết sợ hãi thán phục. Cường giả Thần Chiếu, quả nhiên danh bất hư truyền, ba người liên thủ, sử xuất chiêu này, nếu bọn họ đánh tới, đoán chừng hơn phân nửa người nơi này đều phải bỏ mình tại chỗ, cho dù hắn là Thiên Huyền đỉnh phong, cũng rất khó chạy thoát.
Hoàng Phủ Phong Lôi tuy thán phục, nhưng không có vẻ sợ hãi, vẫn rất bình thản. Chờ Băng Phượng tới gần người, mới cười lạnh: "Hừ hừ hừ. . . Chiêu này đối Thần Chiếu bình thường có lẽ là uy hiếp, nhưng với lão phu . . . "
Hoàng Phủ Phong Lôi đột nhiên đưa tay chộp lất, nắm lấy đầu Băng Phượng, sau đó tay vận lực. Oanh một tiếng, Băng Phượng trong nháy mắt tan vỡ, biến mất vô tung vô ảnh.
Hoàng Phủ Phong Lôi cười đầy đắc ý: "Hừ hừ hừ, chiêu thứ nhất!"
Thế mà, hắn vừa dứt lời, đột nhiên xảy ra dị biến. Băng Phượng tuy vỡ vụn, nhưng từ trong cơ thể nó chợt tuôn ra đại lượng hàn khí, như sóng biển đập tới trước mặt Hoàng Phủ Phong Lôi. Hắn không kịp phản ứng, bị hàn khí này bao phủ. Đến khi hàn khí tiêu tán, Hoàng Phủ Phong Lôi đã biến thành một, đứng không nhúc nhích.
"Đại cung phụng!" Mọi người giật mình, cùng hoảng sợ kêu lên.
Nếu ngay cả Hoàng Phủ Phong Lôi đều bị ba lão nương này xử lý, vậy bọn họ còn đánh cái gì nữa?
Chợt, từng tiếng răng rắc phát ra, băng nhân bắt đầu vỡ vụn, rất nhanh, đùng một tiếng, Hoàng Phủ Phong Lôi phá băng mà ra, còn toe toét cười to: "Còn ẩn giấu ám kình sao, ha ha ha. . . Thú vị thú vị, nhưng vẫn vô dụng!"
"Đại cung phụng vạn tuế, đại cung phụng vô địch. . ." Mọi người lập tức hưng phấn cao giọng hò hét.
"Hoàng Phủ Phong Lôi, chúng ta đương nhiên biết, chỉ là vũ kỹ như vậy, tuyệt đối không làm gì được ngươi, cho nên còn có hậu chiêu đây!".
Huyền giai vũ kỹ, Thiên Minh chỉ!
Hoàng Phủ Phong Lôi không dám thất lễ, vội vàng khởi động nguyên lực. Nhưng hàn khí vừa rồi vẫn khiến hắn trì trệ, động tác chậm mất nửa phần. Cũng chính là giờ khắc này, ba đạo kiếm chỉ cùng đâm trúng huyệt đạo hắn.
Ngay sau đó, Hoàng Phủ Phong Lôi chỉ cảm thấy ba cỗ hàn khí đóng băng gân mạch hắn, nguyên lực trì trệ không tiến, hắn mới hoảng hốt.
Sao có thể?
Lấy công lực của hắn, cho dù ba người này tới gần hắn, cũng không có khả năng nhanh như vậy đã đánh băng hàn kình lực vào trong cơ thể hắn, nhưng bây giờ. . .
Hoàng Phủ Phong Lôi lần đầu hiện lên sắc mặt ngưng trọng, đồng thời rất nghi hoặc, thân thể càng không ngừng run rẩy. . .