Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 769 - Chương 770: Cơ Hội

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 770: Cơ hội

Hai lá chiến thư, giống như mọc cánh, bay khắp Thiên vũ, khiến cả nước xôn xao!

Đế Vương Môn, thân phụ hoàng mệnh, tự xưng vương giả chi sư, đầu tiên phải có chữ lý, thảo phạt đám người phản nghịch là Trác Phàm và Lạc gia, thề phải tru diệt loạn thần tặc tử, vì an bình cho Thiên Vũ.

Trác Phàm thì công bố Đế Vương Môn gian nịnh tiểu nhân, che đậy thánh nhan, lừa trên gạt dưới, chèn ép ngự hạ gia tộc, từng đống hành vi phạm tội, tội lỗi chồng chất. Lạc gia thân là thế gia thứ tám, phải gánh vác trách nhiệm cần vương, tiêu diệt gian thần tiểu nhân, vì thái bình cho Thiên Hạ, cũng chiếm một chữ lý!

Lần này, những thế tục gia tộc, tiểu dân phố phường nhìn không hiểu.

Dù sao Thiên Vũ là thiên hạ của Vũ Văn gia, người nào có thể đại biểu hoàng thất chính thống xuất binh, người đó chính là một phương chính nghĩa.

Trác Phàm bị hoàng thất truy nã từ lâu, Đế Vương Môn phụng mệnh tiêu diệt tặc từ, đã là một chuyện bất ngờ khó hiểu. Mà bây giờ, theo chiến thư Trác Phàm phát ra, tựa như là Đế Vương Môn đã sàm ngôn, mới khiến cho hoàng đế làm ra quyết định sai lầm. Trác Phàm biến thành trung lương hộ giá, hắn hoàn toàn là bị Đế Vương Môn mưu hại. Mà lại, hoàng đế còn đang bị Đế Vương Môn lường gạt!

Nhưng sự thật như nào, thì cần hoàng thất làm sáng tỏ. Nhưng vậy mà lúc này hoàng thất lại im hơi lặng tiếng!

Phải biết, vây quét Trác Phàm do có ý chỉ của hoàng đế, nhưng bây giờ hắn lại giả câm vờ điếc, rõ ràng có trá!

Không sai, đây chính là chỗ cao minh của hoàng đế, hồ đồ đúng lúc!

Nếu hắn phân biệt trung gian, hắn sẽ không có lý do xuất thủ với song phương, làm vậy chẳng phải từ mang xiềng xích cho mình, tự rơi vào thế bị động a! Còn không bằng như bây giờ, để bọn họ chém giết, đến khi lưỡng bại câu thương, mình mới một lần hành động tiêu diệt. Đến lúc đó người nào trung, người nào gian, còn không phải chỉ là một câu chuyện mà hoàng đế tạo ra sao?

Hoàng đế tính toán rất tinh diệu, thiên hạ bị làm cho mơ mơ màng màng, không biết cái gì là đúng là sai. Nhưng bọn họ chỉ biết, là mấy tháng gần đây, Lạc gia và Đế Vương Môn đều đang điên cuồng càn quét thế lực đối phe. Ngự hạ gia tộc tích lũy ngàn năm gần như chỉ trong chớp mắt, bị song phương san thành bình địa, không chút lưu thủ, đến bây giờ chỉ còn lại có hai nhà này.

"Lão già kia giả vờ câm điếc, muốn chúng ta đối phó Trác Phàm lại không cho cái danh phận, thật là buồn cười!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên oán giận mắng.

Lãnh Vô Thường lại cười nói: "Môn chủ bớt giận, điểm này chúng ta không phải sớm có đoán trước sao, hoàng thất là muốn làm ngư ông đắc lợi, sao có thể cho chúng ta cái danh cần vương? Nếu không, chúng ta dùng chiêu binh mãi mã, thế lực chẳng phải càng lớn? Mà lại, hắn sẽ rất khó có lấy cớ đối phó chúng ta! Hắn chắc chắn đang muốn diệt cả Trác Phàm lẫn chúng ta!"

"Hừ, hắn nghĩ hay lắm, lão phu để hắn còn không kịp xuất thủ, hậu viện đã phải nổi lửa cho ta!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên giận vỗ bàn, mắng to.

Lãnh Vô Thường cười, trong mắt lóe lên ánh sáng cơ trí.

Mà Trác Phàm lúc này thì đang khoan thai tự đắc chờ khai chiến. Cục diện hiện tại, còn có phản ứng của hoàng thất, hắn đã ngờ tới từ lâu. Chính là bởi vậy, hắn mới có thể phát ra chiến thư đầy trung thành như thế, vì dù sao không có người vạch trần.

Nếu không, để Đế Vương Môn giội cho hắn một chậu nước bẩn, lại mượn danh Cần Vương, trắng trợn mở rộng thế lực, hắn sẽ trở nên bị động!

Giống như bây giờ, tốt biết bao nhiêu!

Hắc hắc hắc. . . Lão tử không phải kẻ tội ác tày trời, ngươi cũng chẳng có bao nhiêu chính nghĩa! Hai bên tám lạng nửa cân, tự có một phen tranh đấu công bình!

Còn hoàng thất muốn từ đó mưu lợi bất chính? Hừ hừ, hậu viện nhà hắn cũng đâu có an ổn!

Trác Phàm nhìn về phía đế đô, đối với quyết chiến, lần này tràn ngập tự tin. . .

Trong hoàng thành, hoàng đế ngồi trên Long Ỷ, thản nhiên nói.

"Độc Cô lão nguyên soái, là lúc nên động thủ rồi!"

"Kính thỉnh bệ hạ hạ chỉ!" Độc Cô Chiến Thiên ôm quyền trịnh trọng nói.

"Độc Cô lão nguyên soái, ngươi lãnh 1 triệu binh, lấy danh nghĩa tiêu diệt phản tặc để đến trợ trận, đến lúc đó nên làm như thế nào, ngài phải tự hiểu."

"Thần. . . đã hiểu!" Độc Cô Chiến Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.

Hoàng đế muốn hắn làm gì, hắn tất nhiên hiểu rõ, nói là đi tiêu diệt phản tặc, nhưng ai là phản tặc, thì lại không nói rõ ràng. Đến lúc đó còn không phải muốn tiêu diệt cả song phương sao, còn tội danh, chỉ sợ hoàng đế sớm đã liệt kê tốt.

Chỉ là phải đích thân đối phó nghĩa tử của mình, hắn rất không đành lòng. Nhưng hoàng mệnh tại thân, hắn không thể không làm.

"Bệ hạ, một khi lão thần rời đi, trong hoàng thành sẽ bất ổn, lão thần lo lắng. . ."

"Không ngại!" Hoàng đế khoát tay nói: "Điểm ấy ngài không cần phải lo lắng, trẫm tự có tính toán! Lần hành động này quyết định sự yên ổn sau này của Thiên Vũ ta, không thể có mảy may sai lầm!"

"Vâng!" Độc Cô Chiến Thiên lại khom người, rồi rời đi. Hoàng đế nhìn bóng lưng già nua dần biến mất, trong mắt hiện lên vẻ đau thương, thì thào thở dài: "Ai, lão nguyên soái, đừng trách trẫm tâm ngoan, tất cả đều là vì thiên hạ này a. . ."

Không đến mấy ngày, tin tức Độc Cô Chiến Thiên chỉnh binh xuất phát đã truyền đến các phe phái thế lực. Trác Phàm với Hoàng Phủ Thiên Nguyên đều cười lạnh, biết hoàng đế này rốt cục động thủ.

Chỉ có Gia Cát Trường Phong nhíu chặt mày, không biết đang suy nghĩ lấy gì.

Ẩn Lang Vệ, Hô Liên Sài xuất hiện trước mặt hắn, hưng phấn nói: "Gia Cát thừa tướng, Độc Cô Chiến Thiên kia đã đi rồi, đúng là thời cơ tốt để hành động a!"

"Chờ đã!" Gia Cát Trường Phong vẫn cau mày nói.

Hô Liên Sài thấy hắn như thế thì không khỏi khẩn trương nói: "Thừa tướng đại nhân, lần này bên cạnh Hoàng Đế đã không còn ai. Lúc này không động thủ thì còn đợi đến khi nào, đợi hoàng đế bình định loạn cục sao. Mà lại mấy ngày nay, phía dịch quán đã thúc giục chúng ta rời đi, chúng ta đã không thể chờ đợi nữa!"

Gia Cát Trường Phong thở một hơi thật dài, lại vẫn giữ im lặng.

Thật lâu sau, hắn vẫn dị thường cẩn thận mà lắc đầu, thản nhiên nói: "Chờ!"

"Còn chờ? Thừa tướng đại nhân, ngài còn đang lo lắng cái gì vậy?" Hô Liên Sài tức giận, cao thủ Khuyển Nhung bọn họ tới đây, không phải đến du sơn ngoạn thủy, chẳng lẽ đến một vòng, rồi tay trắng trở về, còn không bị những tên trong quân kia cười chết?

Hô Liên Sài hận hận vẫy tay áo, lắc mình biến mất, chỉ để lại Gia Cát Trường Phong kinh ngạc nhìn bầu trời, suy nghĩ không chừng.

Vù vừ!

Âm Dương song lão xuất hiện, khom người hỏi: "Thừa tướng đại nhân có điều gì lo lắng sao?"

"Các ngươi nói xem, truyền thuyết hoàng thất có năm vị Hộ Long Thần Vệ, nhưng hiện tại chúng ta chỉ biết ba người, hai người kia đến cùng là người nào đây?" Gia Cát Trường Phong suy tư không thôi.

Âm Dương song lão liếc nhìn nhau :v, thản nhiên nói: "Thừa tướng đại nhân, ngài cứ chậm chạp không chịu động thủ, là lo lắng Hộ Long Thần Vệ?"

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, huống chi là Hộ Long Thần Vệ! Nếu không thể biết về hai người này, có lẽ chúng ta tùy ý một lần vọng động, đều sẽ đưa tới tai hoạ ngập đầu!"

Hai người gật đầu, lão giả tóc đen cau mày nói: "Thừa tướng, tại hạ có một suy đoán lớn gan, ngài nghe xem như tham tường. Theo lý thuyết, lấy thế lực của ngài với tuổi tác hai người chúng ta, chúng ta có thể nói là kiến thức rộng, thiên hạ hiếm có. Dưới bầu trời này, người hoặc chuyện to to nhỏ nhỏ, mặc kệ ẩn tàng sâu cỡ nào, chúng ta bao nhiêu đều sẽ có phần hiểu. Hai Hộ Long Thần Vệ kia, lại căn bản không có bất kỳ tin tức gì. Có lẽ bọn họ căn bản không tồn tại, chẳng qua là hoàng thất vì củng cố thế lực, phô trương thanh thế thôi"

Gia Cát Trường Phong hít sâu một hơi, thì thào: "Chẳng lẽ, lão đầu tử này quả thật phô trương thanh thế? Lần này còn vì kế sách mà đánh cược mạng mình?"

"Nếu là như thế, lúc này không động thủ, thật quá đáng tiếc. Nhưng nếu không phải vậy, một khi động thủ, lại sẽ rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục! Ai, lão đầu tử chiêu này hư hư thực thực, thật sự là cao minh, lão phu nhất thời lưỡng nan a!" Gia Cát Trường Phong thở dài, rồi rất nhanh quát lên: "Người đâu, truyền xuống dưới, bắt đầu chuẩn bị đi. . ."

Cùng một thời gian, nhị hoàng tử đang đi tới đi lui trong vương phủ, vừa hưng phấn, lại vừa bất an.

Bỗng nhiên, U Minh xuất hiện. Nhị hoàng tử không khỏi đại hỉ nói: "U Minh tiên sinh, tình thế bây giờ. . ."

"Ta biết!" U Minh khoát tay, cười tà: "Nhị hoàng tử điện hạ, thời cơ đến rồi!"

"Thật sao?" nhị hoàng tử sáng mắt lên, cảm giác hưng phấn lộ rõ trên mặt. . .

Bình Luận (0)
Comment