Bốn chưởng song đối, phát ra tiếng nổ vang điếc tai, Hoàng Thành Cấm Vệ quân thành vệ quân đều vứt bỏ binh khí trong tay, lấy tay che lỗ tai.
Hai bóng người chậm rãi rơi xuống, lần nữa trở lại bên cạnh nhị hoàng tử, vẻ mặt bất thiện nhìn về phía đối diện.
Mà một người khác thì đứng bên hoàng đế, đồng thời còn có bảy người xuất hiện, chính là những Thần Chiếu cảnh hộ vệ còn sót lại hoàng thành.
Vĩnh Ninh công chúa vội vàng chạy tới, tức giận nói: "Nhị ca, ngươi thân là hoàng tử, hôm nay sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế? Còn không mau mau dừng tay, xin phụ hoàng tha thứ?"
"Im miệng, Vĩnh Ninh, chuyện không liên quan ngươi!" Nhị hoàng tử căn bản không thèm nhìn Vĩnh Ninh công chúa lấy một cái, chỉ hung tợn nhìn chằm chằm hoàng đế, lạnh lùng nói: "Phụ hoàng, từ lần Trác Phàm đại náo hoàng thành, cao thủ Thần Chiếu bên cạnh người liền bị thương nặng, bây giờ còn mấy tên tàn binh bại tướng này, ngài không có bất kỳ phần thắng nào. Nhi thần không muốn làm chuyện thiên nhân cộng phẫn. Xin ngài ra chiếu truyền vị, đừng để nhi thần khó xử!"
Hoàng đế xùy cười, châm chọc nói: "Lão nhị, xưa nay Đế Quân hoặc là chính thống truyền vị mà đoạt được, hoặc là tự đánh xuống giang sơn. Nói thật, từ nhỏ đến lớn, trẫm luôn không coi trọng ngươi, chưa từng ý định truyền ngôi cho ngươi. Nếu ngươi muốn đăng cơ xưng Đế, thì tự tay đoạt từ trẫm đi, chỉ là. . ."
Hoàng đế khiêu khích: "Lão nhị a, chỉ là ngươi thật sự có bản sự đó sao!"
Nhị hoàng tử cắn răng, song quyền nắm chặt, móng tay đập vào thịt, bi thương quát lên: "Phụ hoàng, ngài rốt cục nói thật với ta, từ nhỏ đến lớn, ngài đều không coi trọng ta, từ nhỏ ngài đã vứt bỏ ta!"
"Đã như vậy, vậy ta còn có thể nói gì, hoàng vị, lão tử muốn, ngài đừng trách ta trở mặt vô tình, không để ý tình nghĩa cha con!" Nhị hoàng tử gào lên, trong hai con ngươi đã tràn đầy huyết hồng chi sắc.
Hoàng đế vẫn lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.
Nhị hoàng tử thầm run lên, càng cảm thấy bi thương, bởi vì hắn đã cảm thấy, trong mắt phụ hoàng căn bản không có hắn, hắn càng thêm nổi giận, rống to: "Giết! Người ở đây, một tên không để lại, đoạt được ngọc tỷ, lão tử tự ban chiếu!"
"Vâng!" Chúng nhân quát lớn, lần nữa như thủy triều xông tới, mười Thần Chiếu cảnh bên cạnh hắn cũng đạp chân bay lên.
Bây giờ bên cạnh hoàng đế chỉ có tám Thần Chiếu cảnh, lại còn không phải tuyệt thế cao thủ như Hộ Long Thần Vệ, hai bên so sánh, bọn họ chiếm ưu thế cực lớn!
Ngờ đây, trong mắt những cường giả Thần Chiếu kia liền hiện đầy vẻ hưng phấn. Sau đêm nay, bọn họ chính là khai quốc công thần, luận công hành thưởng, sau này tài nguyên tu luyện không hết a!
Mà Thần Chiếu hộ vệ bên cạnh hoàng đế thì đầy vẻ ngưng trọng, bây giờ bọn họ thân ở thế yếu, khó có thể hộ giá!
Vĩnh Ninh công chúa khẩn trương kêu lên: "A, phụ hoàng cẩn thận. . ."
Nhưng hoàng đế vẫn sắc mặt bình tĩnh, chờ phe nhân mã đối phương tới gần, mới hét lớn: "Quỷ Ảnh Vệ đâu?"
Hô!
Vừa dứt lời, từng đạo hắc khí thoát ra từ xung quanh hoàng đế, xông về phía mười tên Thần Chiếu cảnh kia, nhân số có tới mấy trăm!
Các cao thủ không dám thất lễ, ào ào nhấc chưởng đánh tới. Nhưng những hắc ảnh kia đều là hư thể, nguyên lực mạnh đến mấy cũng không đả thương được những Quỷ Ảnh Vệ một phân một hào. Những Quỷ Vệ ỷ vào lực lượng nguyên thần cường hãn, thành đôi thành nhóm hướng vọt tới bọn họ, tuy không đến mức kích thương bọn họ, nhưng đụng đến bọn họ, liền khiến bọn họ thấy đau đầu, tâm phiền ý loạn, ngừng lại cước bộ.
Những Quỷ Ảnh Vệ này mặc dù phần lớn không phải Thần Chiếu cảnh, nhưng bởi vì thể chất quỷ dị, nhân số đông đảo, có thể quấy nhiễu những Thần Chiếu cảnh đến phiền phức vô cùng, không thể làm gì!
Những Thần Chiếu hộ vệ nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra ánh sáng hi vọng. Đây chính là cơ hội tốt a, thừa dịp quỷ ảnh quấy rối đám người kia, bọn họ chính là vô địch. Kết quả là, mọi người ào ào đạp chân xuống, dưới sự yểm hộ của Quỷ Ảnh Vệ, mãnh liệt tấn công!
Phốc phốc phốc. . .
Những Thần Chiếu cảnh bên cạnh nhị hoàng tử bị đánh bay, miệng phun máu, lập tức uể oải hẳn xuống. Còn những thành vệ quân kia, mấy Thần Chiếu hộ vệ chỉ cần Nguyên thần trùng kích, liền ngã xuống một mảnh. Nhìn mảng lớn huynh đệ đã chết, thành vệ quân giật mình run lên, không dám xông về phía trước nữa.
Cục diện nghịch chuyển!
"Quỷ Ảnh Vệ!" nhị hoàng tử không cam lòng rắn răng: "Ta coi Quỷ Ảnh Vệ chỉ là tổ chức tình báo, không ngờ còn lợi hại như vậy."
"Phụ hoàng, đây chính là át chủ bài của người sao?".
Hoàng đế thất vọng lắc đầu.
Lão nhị, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Ngươi chẳng biết một cái gì đã dám phát động binh biến, thực sự quá ẩu. Ai, bao nhiêu năm, ngươi vẫn cứ ngu như vậy :V. . .
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng hoàng đế, nhị hoàng tử nắm chặt quyền, càng không cam lòng. Có lẽ hôm nay hắn binh biến, không chỉ là muốn có được hoàng vị mà hắn tha thiết ước mơ, mà còn muốn được phụ thân tán đồng.
Đáng tiếc, hắn chẳng nhận được gì cả! (ngu thế thì nhận cái nịt)
"Nhị hoàng tử điện hạ, quỷ ảnh vệ quá lợi hại, chúng ta không cản nổi, rút lui đi!" Một Thần Chiếu cảnh ngã xuống trước mặt hắn, vội vàng khuyên nhủ: "Bây giờ đế đô tình thế bất ổn, dù chúng ta thất bại, nhưng chỉ cần ngài không có việc gì, chúng ta vẫn còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi!"
Đông Sơn tái khởi?
Hắn coi lần này là cơ hội tốt nhất, bởi hắn nắm giữ quyền chỉ huy thành vệ quân, bên cạnh hoàng đế lại không người có thể dùng, thiên thời địa lợi nhân hoà đều nắm giữ trong tay. Nếu lần này bại, muốn có lần sau, chẳng khác nào khó như lên trời a!
Có điều. . .
Giương mắt nhìn từng Thần Chiếu cảnh bên mình bị giết, thành vệ quân chỉ bị mấy trăm Quỷ Ảnh Vệ quấy rầy mà khổ không thể tả, nhị hoàng tử bất đắc dĩ nhắm mắt lại, liên tục thở dài: "Bại, thật sự bại rồi. . ."
"Nhị hoàng tử điện hạ!" người kia quýnh lên.
Nhị hoàng tử hét lớn: "Rút lui!"
Vừa dứt lời, nhị hoàng tử đi đầu, dưới sự hộ vệ của những Thần Chiếu cảnh, vội vã rời đi, thỉnh thoảng hắn sẽ còn lại quay đầu nhìn về phía hoàng đế. Những thành vệ quân kia đi theo hắn thì vừa đánh vừa lui.
Hoàng đế không nhúc nhích, trong mắt chỉ có vô tận ai thán.
"Truy!" Một vị Thần Chiếu hộ vệ quát lên.
Những hoàng đế lại thở dài, khoát tay nói: "Để hắn đi đi!"
Những Thần Chiếu hộ vệ không khỏi giật mình, ngay sau đó tuân lệnh lui quân.
Bệ hạ mặc dù là cửu ngũ chí tôn, nhưng dù sao là người làm cha, hổ dữ không ăn thịt con a! Tuy hôm nay nhị hoàng tử làm chuyện đại nghịch bất đạo, bệ hạ vẫn nguyện thả hắn một con đường sống.
Có điều, hoàng đế tuy không muốn truy cứu, nhưng còn có người không muốn buông tha cơ hội ngàn năm một thuở này.
Lúc nhị hoàng tử lui đến hoàng thành, xung quanh chợt sáng lên cả một dãy lửa, nhìn kỹ, lại thấy là mấy vạn binh tính cầm đuốc cùng binh khí.
Nhị hoàng tử kinh hãi, nhìn về phía người cầm đầu, cắn răng nói: "Thái tử, lão tam"
"Lão nhị, ngươi lại dám làm chuyện ngỗ nghịch, phạm thượng làm loạn, đại nghịch bất đạo. Mau nói, phụ hoàng thế nào rồi?" Thái tử lớn tiếng chất vấn.
Tam hoàng tử cũng vội hỏi: "Nhị ca, phụ hoàng với Vĩnh Ninh đâu?!"
"Hừ hừ hừ, lão tam, mọi người thường nói ngươi óc heo, quả thật không sai! Chẳng lẽ ngươi không thấy ta đang chạy trốn à, bọn họ còn có thể thế nào?"
"Ha ha ha. . . Còn đại ca, ngươi cũng thật là có tâm, chỉ sợ ở đây chờ ta từ lâu. Thảo phạt ta, thuận lợi leo lên ngôi hoàng đế. Hừ hừ, hay cho bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau. Hiện tại ta mới hiểu, vì sao phụ hoàng phong ngươi làm thái tử, thật đúng là hảo thủ đoạn!"
Thái tử chỉ bình tĩnh nói: "Lão nhị, ngươi nghĩ nhiều rồi, Bản Điện chỉ là lo lắng an nguy của phụ hoàng mà thôi."
"Há, vậy sao, vậy ngươi yên tâm. Phụ hoàng rất tốt, thân cường thể kiện, còn có thể tự mình giết địch. Ngươi muốn xưng Đế, còn phải đợi thêm mấy chục năm nữa, ha ha ha. . ." Nhị hoàng tử điên cuồng cười to, thái tử lại nghiến răng, trong mắt lóe lên trần trụi sát ý.
Lão nhị, thật đúng là tên phế vật. . .