Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 775 - Chương 776: Võ Si Vinh Diệu

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 776: Võ si vinh diệu

Ong ong ong!

Từng trận khủng bố ba động tuôn ra từ hai ngón tay Lệ Kinh Thiên. Cả khuôn mặt hắn biến thành đỏ tía, từng tia máu tươi không ngăn được mà tràn ra khỏi miệng, hai tay nổi lên gân xanh, giống như muốn nổ tung.

Nhưng hắn lại không quan tâm, vẫn đầy vẻ hưng phấn, không ngừng vận lực!

"Kia là. . . Diệt Thần Chỉ?" Cảm thụ khí tức quen thuộc mãnh liệt truyền đến, Cừu Viêm Hải sợ hãi kêu lên, ngay sau đó tán thán nói: "Từ khi Trác quản gia truyền thụ cho chúng ta bộ vũ kỹ này, thời gian tập luyện không nhiều. Không ngờ lão gia hỏa này lại luyện được đến lô hỏa thuần thanh như thế, thực sự khiến người ta thán phục, không hổ là Thiên Cương Cuồng Tôn!"

"Hoàng Phủ Phong Lôi, tiếp thử chiêu này của ta!"

Nói thì chậm, sự việc diễn ra thì cực nhanh. Lệ Kinh Thiên tụ lại nguyên lực toàn thân, chỉ giây lát đã hoàn thành.

Hưu!

Tiếng xuyên phá không gian bạo hưởng, một đạo ba động vô hình bắn ra từ hai ngón giữa, chớp mắt bắt kịp hư ảnh long hình lúc đầu. Ngay một khắc này, hư ảnh cự long run lên, ngửa mặt gào thét, hư ảnh lần nữa mở rộng mấy chục lần có thừa, cỗ khí thế cường hãn càng trở nên khủng bố.

Hoàng Phủ Phong Lôi quá sợ hãi. Hắn cực kì bất ngờ, Lệ Kinh Thiên thế mà còn cất giấu đòn sát thủ khủng khiếp đến vậy. Nguyên thần công kích vũ kỹ uy lực như thế, đã vượt qua phạm trù Thần Chiếu cảnh, cho dù là hắn có Hoàng Cực Bá Thể Quyết Đệ Thập Trọng tương trợ, vẫn không hoàn toàn chắc chắn đỡ được.

Hoàng Phủ Phong Lôi đổ mồ hôi lạnh, hai con ngươi trừng lớn đầy vẻ ngưng trọng.

Cừu Viêm Hải nói: "Trác quản gia, đây là. . ."

"Hợp thể vũ kỹ!" Trong mắt lóe lên vẻ đau thương, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.

Nghe lời này, hai vợ chồng khó tin nói: "Sao có thể, hắn chỉ có một mình a, làm sao hợp thể?"

"Ai, đây chính là Lệ lão, người khác có lẽ làm không được!"

Trác Phàm nó;i: "U Long Quỷ Ngâm, Diệt Thần Chỉ đều là Huyền giai vũ kỹ nhằm vào nguyên thần, thật sự có khả năng liên hợp. Mà hai loại vũ kỹ muốn dung hợp, nhất định phải phối hợp ăn ý, đạt đến đồng thanh đồng tức mới được, cho dù hai người các ngươi, cũng rất khó làm được. Mà hai bộ vũ kỹ đều do Lệ lão sử xuất, tự nhiên đồng căn đồng nguyên, dung hợp không thành vấn đề, có điều. . ."

Nói đến đây, Trác Phàm mày nhíu khó hiểu: "Các ngươi chắc là đều rõ ràng, vũ kỹ khác biệt, phương thức vận hành nguyên lực trong thể nội khác biệt. Một người tại lúc chuyển đổi vũ kỹ, nhất định phải có một khoảng thời gian ngừng lại. Lệ lão vì có thể làm cho hai loại vũ kỹ dung hợp, lại vượt qua khoảng thời gian này, gần như đồng thời đánh ra hai bộ vũ kỹ, đối với người khác, gân mạch chỉ sợ đã sớm vì bất chợt nghịch chuyển nguyên lực mà bị xoắn đứt, lập tức trở thành phế nhân. Lệ lão tuy thành công, nhưng đã nỏ mạnh hết đà rồi."

"Cái gì, Lệ lão đầu. . ." phu phụ Cừu Viêm Hải sắc mặt đại biến, nhìn về phía Lệ Kinh Thiên. Quả nhiên, sắc mặt hắn càng ngày càng kém, sau khi đánh ra hai chiêu, khí thế kịch liệt hạ xuống.

"Ai, Lệ lão, cần gì phải như vậy! Hoàng Phủ Phong Lôi tuy mạnh, nhưng đối với chúng ta, không phải không thể chiến thắng. Ngươi với hắn lại đâu có bao nhiêu cừu oán, vì sao hết lần này tới lần khác muốn thắng hắn như vậy?".

Tạ Thiên Thương chợt vung kiếm, ngẩng đầu nhìn hai kỳ phùng địch thủ, thì thào nói: "Trác Phàm, ngươi vẫn không hiểu tâm một võ si a! Đối với một đối thủ đã gần như nhận định cả đời, nếu không thể siêu việt hắn, cả đời này chỉ sợ sẽ lưu lại tiếc nuối. Hôm nay là ngày song phương quyết chiến, hoặc là chúng ta bại, bị đối phương đuổi tận giết tuyệt; hoặc là chúng ta thắng, đuổi tận giết tuyệt đối phương. Thực lực như ngươi, Hoàng Phủ Phong Lôi dễ dàng chết trên tay ngươi, đây là chuyện Lệ lão tuyệt đối không thể tiếp nhận. Cho nên một trận chiến này, chẳng khác nào trận chiến cuối cùng của hắn! Vô luận như thế nào, hắn phải đánh bại đối thủ trước kia. Đây là chấp nhất của một võ si, là vinh diệu của hắn!"

Mọi người trầm ngâm nửa ngày, lại ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Lệ lão tuy thở hổn hển, trông cực kì mỏi mệt, dòng máu từ vết thương phun như suối, nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào, trong mắt chỉ có vô tận hưng phấn, cảm xúc hơn hẳn ngày thường, đúng là dị thường vui vẻ.

"Ai, thế giới của võ si, thật là khó hiểu. Trong mắt của ta, thắng lợi là tất cả. Vì đánh bại đối thủ mà liều cả cái mạng, thật sự là không khôn ngoan!" Trác Phàm bật cười lắc đầu: "Mọi người chuẩn bị tốt, chúng ta xuất thủ!"

Mọi người mãnh liệt gật đầu, trong mắt dấy lên lửa nóng hừng hực.

Mà ngay một khắc này, hư ảnh cự long đã hung hăng va vào kim sắc quang trụ.

Ầm!

Tiếng vinh vang tai nhức óc rung khắp thiên địa, giống như muốn xé nát bầu trời. Cột sáng kia kịch liệt lắc lư, ngay sau đó răng rắc vỡ vụn ra, hóa thành kim quang tiêu tán trong hư không. Cự long không trở ngại chút nào tiếp tục xông về phía Hoàng Phủ Phong Lôi, đâm trúng người hắn.

Oanh!

Lại một trận tiếng oanh minh vang lên, Hoàng Phủ Phong Lôi chỉ cảm thấy cả người như muốn nổ tung, thống khổ cuồn cuộn cơ thể, xông thẳng vào đáy lòng, trong đầu bạo hưởng sấm sét, đầu đau muốn nứt.

Hắn mãnh liệt phun ra, như diều đứt dây bay ngược về sau, đã triệt để trọng thương. Tranh thủ khi mình còn có một chút ý thức thanh tỉnh, hắn vội vàng đạp chân xuống, bay về phía Đế Vương Môn, đến lúc này hắn đã hiểu, trận chiến này hắn đã triệt để thua.

Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Phong Lôi không cam lòng. Nghĩ hắn đường đường đại cung phụng Đế Vương Môn, trước kia Lệ Kinh Thiên còn bại tướng dưới 10 chiêu trong tay hắn, kết quả lần này thế chỉ một chiêu đã thua, thật sự là phiền muộn.

Lệ lão đầu, ngươi chờ đấy, lần sau chúng ta lại đọ sức!

Tuy vậy, Lệ Kinh Thiên chỉ sợ không chờ được đến lần sau, bởi hắn đã đập nồi bán sắt, tụ hết một thân khí lực tuổi già vào đòn cuối này.

Sau đó, Lệ Kinh Thiên cấp tốc chuyển đổi vũ kỹ, toàn thân đột nhiên phát lên hắc khí, nhưng toàn thân dĩ nhiên đã chảy ra cuồn cuộn máu, đau đến nhe răng. Nhưng hắn vẫn là cố nén, dữ tợn đuổi theo Hoàng Phủ Phong Lôi, cười to lên: "Ha ha ha. . . Đại cung phụng, hôm nay chúng ta kết thúc ân oán kiếp này, Ma Long ngút trời!"

Chúng ta có ân oán méo gì, ngươi nha nhất định phải hùng hổ dọa người như thế!

Hoàng Phủ Phong Lôi kinh sợ, đầu óc mê mang. Hắn cũng nhìn ra, thân thể Lệ Kinh Thiên đã tổn thương nghiêm trọng.

Đã như vậy, ngươi nhanh đi về dưỡng thương cho tốt, chúng ta ngày sau đánh tiếp cũng được mà!

Hoàng Phủ Phong Lôi sắp khóc ra rồi, còn rất là kỳ lạ, hắn không biết là, Lệ Kinh Thiên chấp nhất rất đơn giản, chính là muốn đích thân đánh ngã hắn!

"Đại cung phụng!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên xông lên. Hoàng Phủ Phong Lôi thấy vậy, kinh hỉ kêu lên: "Môn chủ!"

Nhưng còn không đợi Hoàng Phủ Thiên Nguyên đến cứu viện, Trác Phàm đã biến mất, lúc xuất hiện đã đến trước mặt Hoàng Phủ Thiên Nguyên.

"Trác Phàm?" Hoàng Phủ Thiên Nguyên giật mình.

Trác Phàm cười nhạt nói: "Lệ lão là người của ta, chuyện hắn muốn làm, ta ủng hộ vô điều kiện. Có ta ở đây, ngươi đừng mong đi qua!"

"Hừ, vậy thì chưa hẳn!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười lạnh, trên cánh tay phải lóe lên kim sắc Long ảnh, lân giáp hiện trên tay, chộp tới Trác Phàm.

"Địa Long Trảo?" Trác Phàm trợn mắt, một chiêu này hắn không thể quen thuộc hơn được, giống biến hóa địa mạch long hồn như đúc. Trác Phàm không dám thất lễ, tay trái biến hóa Địa Long Trảo, phản nắm lại!

Đinh!

Như hai thanh lợi kiếm chạm vào nhau. Tiếng giao thiết trấn động lỗ tai mọi người. Cả hai ào ào lui về phía sau!

Trác Phàm hơi khó tin gật đầu cười: "Cửu long Kim Cương Thân, ngươi quả nhiên luyện thành! Chỉ là, Địa giai vũ kỹ trong truyền thuyết này, sợ không chỉ có điểm ấy uy lực!"

"Ha ha ha. . . Không sai, Trác Phàm, còn phải đa tạ ngươi đưa tới Bồ Đề Tu Căn đâu! Nhưng dù vậy, lão phu sẽ không thủ hạ lưu tình. Ngươi. . . Hôm nay chú định phải chết trong tay lão phu!"

"Há, vậy sao!" Trác Phàm nở một nụ cười âm hiểm. . .

Bình Luận (0)
Comment