Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng, thay hình đổi vị!
Hưu! Trác Phàm đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện đã cách con quái vật này ngoài trăm thước. Mà Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại cắn trượt, cả hàm răng nanh nghiến mạnh vào nhau, phát ra sóng âm chấn động màng nhĩ mọi người.
Long Vĩ cũng quét ra một vòng, nổ tung lên khí lãng, uy lực quật bay cả một ngọn núi gần đó nhất.
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ một quật, lại còn chỉ là dư âm, đã làm nổ tung cả một ngọn núi, nếu thật sự bị quất trúng, chỉ sợ thân xác không được bảo toàn a.
Trác Phàm cũng đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy cực kì may mắn. May mắn hắn còn có tuyệt học này. Tuy đối đã cực kì cảnh giác, nhưng lúc đối mặt, Trác Phàm vẫn giật nảy cả mình. Hắn thực sự không ngờ được, cửu long Kim Cương Thân biến thái đến thế. Khó trách lúc Hoàng Phủ Thiên Nguyên được Bồ Đề Tu Căn, lại dám lớn lối nói có thể đối phó mình với Cổ Tam Thông, quả thật là không phải không có đạo lý.
Trác hít sâu một hơi, Phàm để bản thân bình tĩnh trở lại, suy nghĩ biện pháp.
Tạch tạch tạch!
Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười nhạo: "Hắc hắc hắc... quên mất, ngươi còn có môn tuyệt kỹ này. Nhưng mà, ngươi có di động nhanh, lại có thể nhanh hơn ta sao?"
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thiên Nguyên hất đuôi lên, toàn bộ thân thể hắn cực tốc phóng tới Trác Phàm, chớp mắt tới gần. Trác Phàm thậm chí còn chẳng kịp phản ứng, đôi Địa Long Trảo đã vỗ tới đầu hắn, đồng thời, long vĩ như roi thép cũng hung hăng quất tới.
Trác Phàm không dám liều mạng, vội vàng biến mất, nhưng lúc hắn xuất hiện lần nữa, Hoàng Phủ Thiên Nguyên chẳng biết lúc nào lại bắt kịp sau lưng hắn.
Cứ như vậy, Trác Phàm từng lần thuấn di, Hoàng Phủ Thiên Nguyên từng bước một đuổi sát, cắn đến chết không thả, làm cho Trác Phàm mệt mỏi quá đỗi, lại không có sức phản kháng.
Mọi người hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, càng căng thẳng lên. Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Trác Phàm bất lực như thế, đối với thắng lợi đại chiến lần này, nhất thời đã mất đi lòng tin.
Cùng tâm tình là Trác Phàm. Vô luận hắn thuấn như thế nào di, đều không thể thoát khỏi truy sát, bị bức cho không thở nổi, căn bản không cách nào phản kích.
Điều này càng khiến hắn hiểu, hắn còn chưa luyện Không Minh Thần Đồng cho tốt!
Đột nhiên, Trác Phàm mở ra Lam Hải Mị Ảnh Dực! Từng đoàn ánh sáng màu lam được đôi cánh kia vẫy ra, Hoàng Phủ Thiên Nguyên vừa mới đuổi kịp, liền rơi vào Mị Ảnh, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Nhưng, dù sao hắn đã luyện thành cửu long Kim Cương Thân, lại là Thần Chiếu đỉnh phong, rất nhanh tỉnh táo lại.
Có điều, chỉ là một sát na này, đối với trận chiến giữa các cao thủ bực này, đã đủ.
Trác Phàm quay người, Kỳ Lân tí toàn lực fang vào ngực hắn.
Ầm!
Như sấm sét nổ vang, Hoàng Phủ Thiên Nguyên ngay lập tức bị quật ngược ra xa.
Nhưng Trác Phàm còn chưa kịp cười, sắc mặt đã lại cứng đờ, trong lòng run lên, khó tin thì thào: "Sao... Làm sao có thể? Kỳ Lân Tí, thế mà..."
Hoàng Phủ Thiên Nguyên lăng không lộn mấy vòng, lại ưỡn người lên. Cúi đầu nhìn ngực mình, nhếch miệng cười.
Ngực hắn chỉ có một quyền ấn, không có một chút tổn thương thực chất nào.
"Khặc khặc khặc... Trác Phàm, đây chính là một kích toàn lực của ngươi sao? Hừ, chẳng bằng gãi ngứa!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên phách lối cười to lên.
Mấy người U Vạn Sơn liền được thể phất cờ hò reo. Đám người Hoa Vũ Lâu, Kiếm Hầu Phủ thì sắc mặt như tro tàn.
Lúc này, Hoàng Phủ Thiên Nguyên quả thực là quái thú, bọn họ căn bản đã không có cơ hội thắng, cho dù là chờ vận may, cũng vẫn không có khả năng thắng nổi. Dù sao, vận khí cần đối phương có một yếu điểm, bị ngươi đúng lúc tìm tớ, lợi dụng tốt rồi thắng. Nhưng bây giờ, toàn thân Hoàng Phủ Thiên Nguyên chẳng khác gì một khối sắt đá cực kì cứng chắc, đã là vô địch thế gian.
Cách đó một dặm, ba người Quỷ Vương, Tư Mã Huy, Phương Thu Bạch quan chiến, đều cả kinh trợn mắt hốc mồm, ba người nhìn nhau, quả thực không thể tin được.
"Tuy chúng ta đều đã cảm thấy, Hoàng Phủ Thiên Nguyên thoát thai hoán cốt, thành một kẻ rất khó giải quyết. Nhưng thật không ngờ, hắn luyện thành cửu long Kim Cương Thân, Trác Phàm đều bị hắn làm cho chật vật." Quỷ Vương ngưng trọng nói, "Cứ như vậy, lần này song phương đại chiến, là Đế Vương Môn thắng, sau đó..."
"Sau đó, Hoàng Phủ Thiên Nguyên trở thành đại uy hiếp cho chúng ta!" Tư Mã Huy thở dài nói: "Sớm biết như thế, chúng ta nên trợ Lạc gia chút sức lực. Bây giờ chỉ một mình Hoàng Phủ Thiên Nguyên đã có thực lực áp đảo. Ngày sau muốn đối phó hắn, sẽ càng thêm khó khăn."
Hai người còn lại đều tán đồng gật đầu, Phương Thu Bạch lên tiếng: "Hôm nay, sợ chỉ có Cổ Tam Thông mới có thể đánh với cửu long Kim Cương Thân. Chỉ là tiểu tử này, từ khi đuổi bắt Trác Phàm, không biết chạy đi đâu rồi"
"Có lẽ... Đã bị Trác Phàm khử rồi!" Quỷ Vương hừ lạnh nói: "Tiểu tử kia tuy thực lực cường hãn, nhưng tâm trí hài tử. Gặp phải con hồ ly như Trác Phàm, bị tính kế bỏ mình, không phải là chuyệnk hông thể!"
"Ai, vậy thì hỏng bét, không có Cổ Tam Thông, chúng ta đối phó Hoàng Phủ Thiên Nguyên như thế nào? Lẽ ra chúng ta phải liên hợp Hoàng Phủ Thiên Nguyên xử lí Trác Phàm, sau đó lại đối phó hắn! Ha ha... giờ vui rồi... Coi như chúng ta với Trác Phàm liên thủ, cũng không phải đối thủ của cửu long Kim Cương Thân, chỉ có thể đứng một chỗ nhìn, kế hoạch của bệ hạ chệch hướng rồi!"
Quỷ Vương gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu nói: "Nhưng vậy cũng chưa chắc, chúng ta vẫn còn hai người nữa!"
"Người nào?" Tư Mã Huy giật mình hỏi.
Quỷ Vương chẳng hiểu sao lại trở nên tức giận, cắn răng nói: "Có lẽ các ngươi không biết, nhưng ngũ đại Hộ Long Thần Vệ bên cạnh bệ hạ là thật, còn có hai vị cao thủ tại đế đô. Hai người bọn họ vốn là dùng để hạn chế Cổ Tam Thông, bây giờ, chỉ sợ phải dùng để đối phó cửu long Kim Cương Thân!"
Hai người giật mình, càng thêm khó tin. Bọn họ thân là Hộ Long Thần Vệ, vậy mà không biết còn có hai đồng liêu khác, còn quỷ Vương, lại có vẻ như chẳng những biết hai người kia, còn hết sức quen biết bọn họ.
Quỷ Vương mỉm cười lắc đầu, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, rơi vào hồi ức, thở dài nói: "Hai người kia có thể coi là lão bằng hữu của lão phu, tại Hộ Long Thần Vệ, tư lịch quá sâu. Các ngươi tới muộn, không biết là bình thường. Bằng không, bây giờ đế đô bất ổn, các ngươi coi là bệ hạ thật sẽ tự đẩy bản thân vào hiểm cảnh, bên cạnh không có ai bảo vệ sao?"
Nghe được lời này, hai người mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là thế, tất cả mọi thứ đều đã nằm trong bàn tay của bệ hạ a. Chỉ là nhiều năm như vậy, bọn họ dù là tâm phúc của hoàng đế, nhưng hoàng đế vẫn giấu bọn họ diếm chuyện về hai Hộ Long Thần Vệ.
Nhất thời, hai người thầm ai thán, trong lòng cảm thấy chua chua...
Một nơi khác, Trác Phàm hỏa tốc suy nghĩ đối sách. Cánh tay phải càng thêm sáng chói hồng mang, thỉnh thoảng vung qua vung lại!
"Hắc hắc hắc... Còn muốn ngoan cố chống lại sao? Ngươi không làm gì được lão phu, lão phu là vô địch. Trác Phàm, ngươi bại cục đã định!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên gạ gẫm '.
Trác Phàm cười lạnh: "Vậy thì chưa hẳn, lão tử không đấm chết được ngươi, vậy thì lão tử giẫm chết ngươi!"
"Giẫm ta?" Hoàng Phủ Thiên Nguyên như nghe chuyện cười: "Hai cánh tay không làm gì được tai, cặp giò lại có thể sao? Hahaha, chẳng lẽ từ đó giờ ngươi luôn không dùng toàn lực? hahahah"
"hừ hừ hừ..." Trác Phàm cười tà dị.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên run lên, chợt cảm thấy không ổn, nhưng chẳng nhìn ra được là không ổn chỗ nào, chỉ có thể gạt bỏ hết suy nghĩ. Bởi cái gọi là trước mặt thực lực tuyệt đối, coi như Trác Phàm vô vàn quỷ kế, cũng phải nằm xuống cho lão tử.
Nghĩ như vậy, Hoàng Phủ Thiên Nguyên lần nữa hất đuôi lên, đạp chân xuống, chớp mắt tới gần Trác Phàm. Mà Trác Phàm lại thay hình đổi vị, xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, cách hắn trăm trượng. Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại vung đuôi, từ dưới phóng lên. Trác Phàm lại vung quyền, tay phải hiện ra hồng mang.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên căn bản không quan tâm, vẫn như bình thường, nâng Địa Long Trảo, muốn ngăn lại.
Nhưng lần này, chuyện quỷ dị phát sinh, quyền đầu lại cấp tốc biến lớn. Sau đó không còn là một nắm đấm, mà giống như là chân một con linh thú.
Cảm thụ cổ cương phong thổi vào mặt, uy áp mạnh mẽ như vạn thần hàng lâm từ trên trời giáng xuống, Hoàng Phủ Thiên Nguyên mới sợ hãi cả kinh, biết mình bị Trác Phàm tính kế.
Nhưng lúc này, hắn đang toàn lực xông lên trên vung quyền, Trác Phàm cũng toàn lực đè xuống, hắn đã chẳng thể tránh! Mà cái chân khổng lồ hạ xuống, còn mang đến cho hắn một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Hắn thật sự đang hối hận đến xanh ruột, lẽ ra phải cẩn thận hơn mới đúng.
Mà Trác Phàm thì cười to liên tục, điên cuồng quát: "Hoàng Phủ Thiên Nguyên, lão tử giẫm chết ngươi. Cụ tượng, Trùng Thiên Kỳ Lân tí!"