Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 785 - Chương 786: Tiểu Kỳ Lân Đến Giúp

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 786: Tiểu Kỳ Lân đến giúp

Bạch!

Một đạo hồng ảnh lóe qua, Trác Phàm vừa mới xuất hiện trong tích tắc, lại phải lần nữa biến cmn mất.

Mà ngay một khắc này, một đạo hào quang màu vàng đất cũng xẹt qua nơi này, lóe lên cái liền biến mất.

Cách đó hai dặm, Trác Phàm lần nữa hiện thân, quay đầu nhìn, đã thấy đạo ánh sáng màu vàng đất lập tức tới gần, liền cắn răng, ho khan hai tiếng, phun ra mấy ngụm máu đỏ tươi, tiếp tục một chiêu thay hình đổi vị, biến mất tung ảnh.

Tình cảnh như này đã diễn ra rất laia, mỗi lần Trác Phàm di động thân hình, mỗi một lần lấp lóe, đều có thể thuấn di một hai dặm. Mà phía sau hắn, thì có cái đuôi bám theo hắn mãi, không làm sao dứt ra được.

Ba ngày, suốt ba ngày, hai người cứ như vậy, đố anh bắt được em!

Lỗ máu nơi ngực Trác Phàm còn đang rướm máu, sắc mặt hắn trắng xám, hắn vẫn cắn răng kiên trì, càng không ngừng thuấn di, chẳng có một chút thời gian dừng lại để dưỡng thương. Bởi vì hắn rất rõ ràng, chỉ cần trong nháy mắt trì trệ, hắn sẽ bị con quái vật kia đuổi kịp, xé hắn thành mảnh nhỏ.

Bây giờ cứ phải chạy đã, về sau tính kế tiếp, lão nhi này còn đang là Thần Chiếu đỉnh phong, hắn vẫn có cách ứng đối. Dù sao Địa Long chi thân không mạnh bằng Kỳ Lân Cước a!

Trác Phàm chỉ tính sai một điểm là Cửu Long Kim Cương Thân có trộn lẫn Bồ Đề Tu Căn, phát sinh biến hóa. Lại có tuyệt chiêu hồi máu Long ngâm nghịch thiên. Cứ như vậy, kim cương chi thân biến thành Bất Diệt chi Thân, Trác Phàm lúc đó liền mơ hồ, không biết nên đối phó như thế nào mới tốt!

Trác Phàm thừa nhận, luận thực lực, hiện tại hắn không phải đối thủ của Cửu Long Kim Cương Thân. Có điều, cá nhân hắn bại không có nghĩa là đại cục thất bại. Hắn luôn luôn là thỏ khôn có ba hang, tất nhiên phải lưu lại hậu thủ?

Cho nên lúc đó hắn nghĩa vô phản cố chạy trốn, không để ý vấn đề mặt mũi, muốn lưu chiến trường cho những người kia. Bởi vì hắn tin tưởng, dựa vào thực lực cường hãn của cao thủ Lạc gia, lại thêm kế sách xúi giục hắn đã phân phó, nhất định có thể áp đảo Đế Vương Môn.

Mà kế này, trên chiến trường chỉ có mất đi Hoàng Phủ Thiên Nguyên mới có thể áp dụng. Bằng không, một mình lão nhi này liền có thể quét ngang chiến trường, có kế sách nào hiệu quả nổi? Chẳng lẽ những người quay múi giáo không sợ mình vừa phản nghịch, liền bị quái vật này vặn đầu sao?

Nhưng Hoàng Phủ Thiên Nguyên Đế Vương Môn lại sẽ dễ dàng bị Trác Phàm dẫn đi sao? Không sai, Trác Phàm chắc chắn, hắn sẽ không chút do dự đuổi theo.

Đơn giản là, hắn đã cực kì tự tin đối với thực lực của mình. Lại thêm Trác Phàm địa vị trọng yếu, trên cơ bản Trác Phàm vừa diệt, Lạc gia tất vong. Hoàng Phủ Thiên Nguyên không có khả năng không rõ điểm này, cho nên tuyệt đối phải nhổ cỏ tận gốc, thừa dịp Trác Phàm bị thương nặng, đòi mạng hắn.

Thứ hai, là do Trác Phàm quá mức lóa mắt, che hết phong mang của cả Lạc gia.

Đế Vương Môn từ khi Trác Phàm xuất hiện, không có lúc nào là không chịu quả đắng. Đến mức trong mắt tất cả cao thủ Đế Vương Môn, song phương đại chiến, chẳng qua là một mình Trác Phàm đại chiến mà thôi, những người như Lệ Kinh Thiên, Cừu Viêm Hải, bọn họ lại tự động xem nhẹ.

Ánh sáng đom đóm, há có thể tranh huy hạo nguyệt?

Trác Phàm bình thường quá phách lối, quá chói mắt, hắn đã lóe sáng hết phần người khác, mới vô tình khiến cho bọn họ xem nhẹ cao thủ Lạc gia.

Cho dù là Lãnh Vô Thường thần cơ diệu toán cũng vậy.

Ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm Trác Phàm, cho rằng Trác Phàm bại, chuyện nhất định thành, cho nên luôn tận sức đề cao thực lực Hoàng Phủ Thiên Nguyên, giúp hắn luyện thành Cửu Long Kim Cương Thân, mới có thể so sánh hơn thua với Trác Phàm.

Nhưng mà, đây vẫn chỉ là phương án thứ hai mà thôi. Nếu ngay từ đầu hắn có thể đánh bại được Hoàng Phủ Thiên Nguyên, hắn đã có thể dẫn quân thẳng tiến, cần gì phải chật vật như bây giờ?

Nghĩ tới đây, Trác Phàm không khỏi lắc đầu cười khổ, lại phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đã như sắp ngã xuống.

Trác Phàm nhìn cảnh trí nơi xa, không khỏi hít sâu một hơi: "Sắp đến rồi, thêm ít sức mạnh!"

Dứt lời, đồng tử phải lóe lên, muốn thuấn di. Nhưng đang lúc này, tiếng xé gió vang lên, đạo hào quang màu vàng đất đã trong nháy mắt lấn đến gần hắn, một đạo phong minh chói tai chui vào màng nhĩ hắn, chấn động đến đầu óc hắn.

Trác Phàm vội vàng quay người nâng hai tay chặn lại!

Đùng một tiếng, Trác Phàm như một viên đạn bị bán bay ra xa, ầm vang nện vào một núi đá. Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười to lên: "hahaha. . . Trác Phàm, chạy trốn ba ngày, bây giờ mới chịu ngoan ngoãn sao!"

Trác Phàm đứng lên, thở hổn hển, không cam lòng cắn môi: "Đáng chết, chỉ còn năm mươi dặm nữa. . ."

Trác Phàm chăm chú nhìn hắn, thấy hắn dị thường cẩn thận, vững vàng khóa chặt mọi cử động của mình, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Lấy chỗ khí lực hiện tại, muốn đào thoát thật là muôn vàn khó khăn. Nhưng chỉ thúc thủ chịu trói, thì không phải Trác Phàm hắn!

"Hoàng Phủ Thiên Nguyên, ngươi có biết ngươi trúng kế không? Bây giờ nhân mã của ngươi chắc đã bị người bên ta giết đến không chừa mảnh giáp!" Trác Phàm nhếch miệng giễu cợt.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên căn bản không quan tâm, vẫn lớn tiếng cười nói: "Trác Phàm, mạng ngươi đủ để bù đắp thiên quân vạn mã. Đám người kia nếu thật bị Lạc gia các ngươi đánh bại, chỉ có thể nói rõ bọn chúng vô năng, lão phu tuyệt sẽ không thương tiếc mấy tên vô dụng. Còn ngươi, chỉ cần ngươi chết, lão phu sẽ không có nỗi lo về sau. Đến lúc đó, mặc kệ Lạc gia hay ngự hạ thất gia, lão phu đều không quan tâm, hahaha. . ."

Hoàng Phủ Thiên Nguyên chợt đạp chân xuống, một chảo vồ tới: "Hừ, ngươi có Kỳ Lân Tráo thì sao? Bây giờ lão phu lấy địa long trảo móc tim ngươi ra, xem ngươi làm thế nào?"

Trác Phàm miễn cưỡng nâng lên hai tay. Nhưng hai cánh tay lại đang run rẩy.

Trác Phàm thầm than, rất rõ ràng, do bị trọng thương, thể lực hắn đã đến cực hạn. Dù là hai thú quyền cường hãn đi nữa, vẫn rất khó ngăn cản công kích chính diện.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên cũng rõ ràng điểm này, vẻ hưng phấn trong mắt càng thêm nồng nặc, cười to lên: "Trác Phàm, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!"

"À thế à!" Trác Phàm miễn cưỡng nhấc lên chút khí lực cuối cùng.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên khinh thường bĩu môi, tăng lực đạo thêm ba phần, hai con ngươi càng hưng phấn như thấy trước được tương lai tươi đẹp.

Nhất đại kiêu hùng Trác Phàm, rốt cục chết trên tay hắn.

Ngay khi nhất trảo sắp chạm đến Trác Phàm, một đạo hồng quang xuất hiện bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Nguyên, tốc độ cực nhanh đụng bay hắn ra xa ngàn mét, va mạnh vào một tòa núi nhỏ. Đến khi hắn tức giận chui ra từ đống phế tích, lại chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn, yên tĩnh đứng bên Trác Phàm.

Nhìn kỹ hơn, hắn thốt lên: "Bất Bại Ngoan Đồng, Cổ Tam Thông?"

Còn Trác Phàm cũng ngây người hai giây, sau đó liền cười to lên: "hahaha. . . Trác Phàm ta quả nhiên còn chưa thể chết được! Hoàng Phủ lão nhi, con cá chạch nhà ngươi, lão tử không trị được ngươi, nhưng mà Tiểu Kỳ Lân nhà ta đến rồi, xem ngươi còn gáy được nữa không, hahaha. . ."

Bình Luận (0)
Comment