"Lời cha ta nói. . . Là thật sao?" Cổ Tam Thông hung tợn chất vất Quỷ Vương.
Quỷ Vương run lên, con ngươi loạn chuyển, tất nhiên là chết cũng không thừa nhận, cãi chày cãi cối nói: "Đây chỉ là hắn suy đoán lung tung mà thôi, chuyện 300 năm trước, hắn làm sao có thể biết?"
"Không sai, ta xác thực không biết, vừa rồi chỉ là ta đoán thôi. Nhưng vẫn rất hợp tình hợp lý mà, không phải sao? Nhất là lúc ngươi lỡ miệng!" Trác Phàm cười tà, khoan thai tự đắc nói.
Cổ Tam Thông nhướng mày: "Đúng vậy, sao ngươi lại biết về nghĩa phụ ta?"
"Năm đó ngươi làm loạn lớn như vậy, bối cảnh của ngươi, chúng ta tất nhiên phải điều tra cho kỹ, cái này có gì lạ?" Quỷ Vương cưỡng chế để mình trấn định lại, đạm mạc trả lời.
Trác Phàm thản nhiên cười, lần nữa đưa ra nghi vấn: "Nhân Thánh tiền bối, trí nhớ ngài thật là tốt, nghĩa phụ hắn chỉ là một thư nhân bình thường mà thôi, ngươi vậy mà có thể nhớ phẩm tính của hắn tận 300 năm, thật sự là có lòng, hahaha. . ."
Quỷ Vương lại nắm chặt tay, đôi tay run run, hận không thể xông lên bóp chết Trác Phàm. Tuy Trác Phàm không có chứng cứ về chuyện khi đó, nhưng mỗi một vấn đề đều đâm thẳng vào sự thật, để hắn không thể không tận lực che giấu, khổ nỗi càng giấu càng hở.
Thử hỏi, cao thủ như bọn họ, nào phải để ý đám người bình thường? Lại còn là phẩm tính của người kia, còn là người chưa bao giờ gặp, lại còn nhớ tận 300 năm.
Giải thích duy nhất chính là, toàn bộ mọi chuyện đều đã được bố cục, bọn họ sẽ chỉ nhớ những ý chính trong kế hoạch. Hành động lần đó lớn như thế, hắn lại là người đứng đầu Hộ Long Thần Vệ năm đó, sao có thể quên?
Quỷ Vương trầm ngâm thật lâu, giữ im lặng, có vẻ như vẫn đang nghĩ đến lí do thoái thác. Cổ Tam Thông nhìn tất cả trong mắt, bất chợt cảm thấy đau xót.
Nếu chuyện này là thật, như vậy hết thảy hành động mà nghĩa phụ làm với hắn, rất có thể chỉ là phụng mệnh hành sự, tất cả quan tâm, có thể chỉ là hư ảo mà thôi.
Như vậy ký thác tâm hồn duy nhất 300 năm nay, lại tất cả đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, không có chút nào là chân thành. Hắn, cho tới bây giờ, chưa từng có người nhà!
Aaaaaaaaaa!
Cổ Tam Thông ngửa mặt lên trời thét dài, trong tiếng gào rú tràn đầy bi thương.
Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, thật không đành lòng.
Nếu không phải Quỷ Vương này cứ nhất định muốn có được Cổ Tam Thông, cứ khư khư lấy lời thề năm đó ra trói buộc Cổ Tam Thông, hắn sẽ không muốn tìm tòi nghiên cứu sâu như vậy.
Cổ Tam Thông muốn bảo vệ hoàng thất cơ nghiệp thì sao? Dù sao hắn nhất định phải hoàng thất lật đổ, lần trước hắn cũng đã hứa vẫn sẽ giữ mạng cho hoàng thất rồi.
Nhưng bây giờ, mắt thấy chân tướng càng ngày càng rõ ràng, tiểu tam tử lại mất đi ký ức ấm áp nhất đời. Hắn thân là nghĩa phụ, cảm thấy rất bi thương. Tuy hắn ngay từ đầu chỉ là có ý đồ sử dụng Cổ Tam Thông mà thôi, nhưng thời gian lâu dần, tình phụ tử giữa hai người đã trở thành sự thật, còn càng thêm nồng hậu.
Quỷ Vương gặp giấy đã không gói được lửa, dứt khoát thừa nhận tất cả: "Cổ Tam Thông, năm đó nghĩa phụ của ngươi thật là người của chúng ta. Hắn trung với xã tắc, trung với hoàng thất, chết không oán không hối. Ngươi thân là nghĩa tử hắn, nên trung tâm báo quốc. . ."
"Không cần phải nói nữa!" Nhưng không cho hắn nói hết, Cổ Tam Thông đã nổi giận gầm lên, hai mắt đỏ thẫm nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên lừa đảo, các ngươi đều là lừa đảo!"
Quỷ Vương thầm kêu không tốt, sát khí trên thân Cổ Tam Thông đã càng ngày càng đậm, tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng hắn sẽ động thủ mất.
Thực lực Cổ Tam Thông, 300 năm qua bọn họ luôn rất quan tâm. Tuy bọn họ đã dùng hạ đẳng dược tài, cực lực áp chế hắn, nhưng dù vậy, hắn bây giờ, vẫn là tồn tại mà Thiên Vũ không người có thể địch. Một khi chiến lên, ba người bọn họ liên thủ hợp lực vẫn cứ chỉ có một kết cục.
Ba người liếc nhìn nhau, đều lo sợ lên.
"Các ngươi gạt ta, còn lừa gạt tiểu gia 300 năm!" Cổ Tam Thông bước từng bước tới gần, mỗi một bước đều thế nặng lực mãnh, in sâu dấu chân dưới nền đất cứng. Thậm chí, dưới dấu chân vậy mà dấy lên lửa nóng hừng hực.
Ừng ực, ba người nhau nuốt ngụm nước bọt, hoảng hốt quá đỗi!
Liệt diễm này, bọn họ sao có thể nhìn không ra? Rõ ràng là nguyên lực trong cơ thể bị thiêu đốt. Bình thường nguyên lực thiêu đốt trong tay thôi, tu giả tầm thường cũng có thể làm được. Nhưng nguyên lực rời ra ngoài cơ thể, thế mà còn có thể tiếp tục thiêu đốt, đã khiến bọn họ quá sợ hãi.
Đây rõ ràng biểu hiện khi nguyên lực tinh luyện đến tinh thuần tới cực điểm!
Bọn họ chỉ cho là Cổ Tam Thông có man lực khủng khố nên cậy mạnh mà thôi, nhưng hiện tại bọn họ mới phát hiện, nguyên lực trong cơ thể tiểu tử này biến thái như thế.
Như vậy, Cổ Tam Thông nhất định còn kinh khủng hơn bọn họ tưởng tượng a!
Trác Phàm chợt khoan thai nói: "Tiểu tam tử, thế giới này vốn là thật thật giả giả, giả giả thật thật. Bên trong hư giả, có lẽ có giấu chân ý. Chuyện 300 năm trước đúng là một sắp xếp. Nhưng không đại biểu toàn bộ nghĩa phụ ngươi, con người không phải cây cỏ, nhất là những con người nhỏ bé, ở chung thời gian lâu, ai có thể cam đoan không nảy sinh tình cảm?"
Cổ Tam Thông dừng bước lại, trong mắt mê mang, nhìn Trác Phàm ngơ ngác nói: "Lão cha, ngươi.