Thế nhưng hoàng đế không mở miệng, ta lại phát cái chiến thư, nghe nhìn lẫn lộn, người trong thiên hạ cũng liền hồ đồ theo. Có thể thấy được phân lượng uy tín của hoàng thất trong nhân tâm thiên hạ!”
“Lần này cũng giống vậy, nếu như hoàng thất nói chúng ta đen, trắng cũng thành đen. Nếu họ nói chúng ta là trắng, đen cũng thành trắng. Tóm lại, ngay tại một tờ chiếu dụ của hoàng thất mà thôi. Cho nên, bất luận chúng ta phát ra hiệu triệu như thế nào, muốn tập kết thế lực thiên hạ, mở rộng thực lực, bọn họ đều có thể dùng một tờ giấy để phủ định. Thậm chí chỉ một tờ chiếu dụ, liền đủ để khiến chúng ta phải đối địch với cả thiên hạ!”
Nghe được lời giải thích của Trác Phàm, tất cả mọi người lộp bộp một tiếng trong lòng, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Cái gọi là danh bất chính, tất ngôn không thuận, nếu không có chứng cớ xác thực, muốn lấy tội danh dẫn ngoại địch nhập cảnh thảo phạt hoàng thất, thế nhưng là muôn vàn khó khăn.
Độc Cô Phong lẳng lặng ngồi tại bàn tròn, trong mắt lộ ra vẻ phẫn nộ khó nói thành lời, đè nén thanh âm nói: “Chẳng lẽ nói, không có cách nào cho nghĩa phụ ta một cái công đạo sao?”
“Biện pháp tự nhiên có, nhưng thật sự sẽ không có một cái công đạo nào cả, chỉ có thể miễn cưỡng khoét một khối thịt trong lòng hoàng đế mà thôi!” Bất giác khẽ cười một tiếng, Trác Phàm sớm đã có dự định:
“Chúng ta không thể lấy tên Phản Vương mở rộng thế lực, nhưng lại có thể dùng danh nghĩa Cần Vương chiêu binh mãi mã!”
“Cái gì? Đế Quân ngu ngốc như thế, chúng ta không phản hắn, còn muốn trợ hắn, thật sự là buồn cười!” Độc Cô Hỏa tức giận, nhảy dựng lên, nhìn về phía Trác Phàm nói: “Nguyên soái, coi như lúc còn sống nghĩa phụ lão nhân gia có ngu trung, cũng tuyệt không có khả năng cho phép hoàng đế làm ra loại chuyện tư thông bán nước. Liền lão nhân gia ông ta đều khó có khả năng đứng ở phía hoàng đế, ngài làm sao...”
Độc Cô Hỏa tức giận đến rốt cuộc nói không ra lời, Trác Phàm lại bật cười một tiếng, khoát khoát tay: “Hỏa Tướng quân, có lẽ ngươi hiểu lầm ý ta. Ngươi có biết, vì sao lúc trước ta đã bắt được Thác Bạt Thiết Sơn, lại thả hắn chứ?”
“Đúng thế, vì cái gì? Việc này ta còn chưa đề cập với ngươi đây, ngươi đã bắt được lão vương bát đản kia, vì sao không dứt khoát làm thịt hắn, báo thù cho lão nguyên soái!” cái tính tình nóng nảy của Độc Cô Hỏa lại một lần nữa nhen nhóm, hùng hùng hổ hổ nói.
Trác Phàm không để bụng, đạm mạc lên tiếng: “Nếu ta giết hắn, đại quân Khuyển Nhung quần long vô thủ, rất có khả năng sẽ liền ẩn núp, biến mất khỏi tầm mắt tất cả mọi người bên ngoài. Bất quá ta thả hắn, hắn tất nhiên phải điều tra bối cảnh của vị tân nguyên soái ta thật tốt một phen, sau đó cùng đương kim hoàng đế bày mưu đối phó ta. Cứ như vậy, một đội quân có quy mô lớn như vậy chạy loạn trong Thiên Vũ, muốn không bị phát hiện cũng khó khăn a!”
Ba ba ba!
Trác Phàm vừa dứt lời, Lãnh Vô Thường đã liên tục vỗ tay, lên tiếng tán thưởng: “Trác quản gia quả là Trác quản gia, nguyên lai sớm đã nghĩ kỹ chi sách đối địch. Cao, thật sự là cao! Chúng ta lấy tên Cần Vương, khiến đương kim hoàng đế như người câm ăn hoàng liên, phải âm thầm chịu thua thiệt!”
Mọi người nghe thế thì đều sững sờ, nhìn tới lui giữa hai người một chút, tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Một lão hồ ly cùng một con cá;o nhỏ này, đến tột cùng là đang đánh cái chủ ý bí hiểm gì?
“Người hiểu ta, cũng chỉ có Lãnh tiên sinh a!”
Đạm mạc gật đầu, Trác Phàm khẽ cười nói: “Vô luận chúng ta lấy loại danh nghĩa nào để mở rộng thế lực, hoàng thất đều có thể dùng một tờ chỉ dụ để phủ định, nhưng duy có một chuyện, hắn cho dù muốn không cũng không có lá gan này. Cái kia chính là, Cần Vương cứu giá, khu trừ man di!”
Ánh mắt không khỏi sáng lên, mọi người dường như đã minh bạch hết thảy, Mỗ Mỗ càng là cười to nói: “Cái này tốt, hoàng thất cũng không thể công khai thừa nhận, nó cùng Khuyển Nhung ở trong bóng tối cấu kết đi. Trác quản gia, đây quả thật là khiến cho đương kim hoàng đế ngậm một quả bồ hòn thật to a!”
“Ha ha ha... quân đội Khuyển Nhung bị phát hiện xuất hiện tại Thiên Vũ, đoán chừng hoàng đế cũng có đối sách, nếu không cũng là tìm dê thế tội, ví dụ như Gia Cát Trường Phong. Thế nhưng hắn tuyệt đối nghĩ không ra, chúng ta lại mượn chuyện này để làm thành chuyện của mình, chiêu binh mãi mã, chuẩn bị cùng hắn khai chiến. Đoán chừng đến lúc hắn nghe được tin tức này, mặt đều vì tức giận mà tái xanh a, ha ha ha...”
Trác Phàm cười to lên, mọi người liếc nhìn nhau, cũng ha hả cười theo, trong lòng cũng âm thầm bội phục, Trác Phàm bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý.
Chỉ là rất nhanh, Lãnh Vô Thường lại vê râu lo lắng nói: “Chỉ là Trác quản gia, chuyện binh mã này xem như giải quyết, nhưng còn cao thủ đỉnh phong thì sao! Dù sao, ngài cũng biết, nếu bên đối phương có một người, có thể ở ngoài ngàn dặm lấy thủ cấp thượng Tướng, chúng ta coi như chuẩn bị thiên quân vạn mã cũng không có tác dụng gì a!”
“Cái này còn cần ngươi lo lắng? Chúng ta thế nhưng là có Bất Bại Ngoan Đồng Cổ Tam Thông tọa trấn a!” Lúc này, Long Dật Phi cười lớn một tiếng, quát to, dường như tiểu tam tử là người của Tiềm Long Các hắn vậy.
Nhưng Lãnh Vô Thường vẫn lắc đầu, ưu tư lên tiếng: “Nếu chỉ là tại Thiên Vũ mà nói, Cổ Tam Thông quả thật là tồn tại vô địch. Bất quá, lần này lại tăng thêm Khuyển Nhung. Ta lo lắng bọn họ sẽ mời đến cao thủ Hóa Hư từ Ngự Thú Tông, tông môn hộ quốc của bọn họ. Khi đó, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn!”
“Vậy thì có cái gì phiền phức, để lão phu đến là được!”
Ầm!
Sau một tiếng trọng hưởng, cửa phòng nghị sự bỗng nhiên bị đẩy ra, một đạo thân ảnh quen thuộc chậm rãi xuất hiện ở trước mắt mọi người, nhưng người kia toàn thân cao thấp hoàn toàn ẩn dấu đi khí thế cường hãn, lại khiến tất cả mọi người nhịn không được cùng nhau giật mình.
Thiên Cương Cuồng Tôn, Lệ Kinh Thiên?
Hắn... Hắn khôi phục? Mà lại... Còn đột phá?
“Hóa Hư cảnh, chúc mừng Lệ lão!” liếc hắn một cái thật sâu, Trác Phàm mặt lộ vui vẻ, hơi hơi gật đầu.
Lệ Kinh Thiên nhìn qua Trác Phàm, ánh mắt tràn đầy lòng cảm kích, trong mắt chớp động lên ánh sáng dị dạng…