Che lấp giữa núi rừng, có một người khooác áo choàng đen đứng yên lặng giữa đỉnh núi, nhìn về xa xa phía trước. Ánh mắt nhìn đến cổng thành cao lớn, bên trên viết ba chữ to lấp lóe kim quang ‘Thanh Minh Thành’.
Người áo đen hơi nhếch khóe môi lên một đường cong tà dị quay ngời chậm rãi rời đi. Phía sau hắn là hai đống bột phân đen nhánh, khi gió thổi qua liền theo gió bay đi.
Một khắc sau người áo đên đã đi đến dưới cửa thành.
“Chờ một chút, giấy thông hành của ngươi đâu?”
Một tiếng Bang vang giòn phát ra khi hai chiếc giao kích chạm vào nhau gây ra, hai tên hộ vệ thủ thành đem hai cây mâu chạm nhau cản trước mặt hắn, khí thế Tụ Khí lục trọng phát ra.
Người áo đen gật đầu, chậm rãi móc một khối thể bài có chữ ‘U’ từ trong ngực đưa lên. Hai tên hộ vệ kia nhận lấy nhìn xem, khẽ gật đầu với nhau rồi đem hai cây mâu thu lại.
“Đi vào đi!”
Người áo đen gật đầu, sải bước đi vào nhưng sau khi hắn đi khỏi 100m lại quay đầu liếc nhìn hai người kia một chút, lộ ra nụ cười khinh thường.
“Thùng rỗng kêu to!”
Người áo đen chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra diện mạo thật sự, chính là Trác Phàm.
Hắn đã rời khỏi Lạc gia hơn một tháng, quyết định muốn đến một chỗ chính là Thanh Minh Thành. Nơi này là địa bàn của U Minh Cốc, giống như Tiềm Long Các đóng tại Phong Lâm Thành. Nơi này cũng vậy, do người của U Minh Cốc đóng giữ.
Cho nên để không bị phát hiện, Trác Phàm mới ẩn thân dưới hắc bào màu đen này.
Mà chỗ hắn muốn đến lại nằm trên địa bàn của đối phương sẽ nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà hắn lại không thể không đến. Ai bảo đó là nơi nhiều Linh thú nhất Vạn Thú sơn mạch lại ngay gần Thanh Minh Thành đây?
Cũng chính bởi vì chuyện này nên Thanh Minh Thành mới kiểm tra nghiêm ngặt như thế.
Phải biết bất kỳ tu đạo giả nào hay là Ma Đạo tu giả phương pháp để đề cao thực lực của bản thân ngoại trừ tu luyện gian khổ bên ngooài. Linh binh, Ma bảo, Linh sủng, Ma vật đều là những nhân tố tương đối quan trọng, những điều kiện bên ngoài, có thể ở thời khắc quan trọng cứu mình một mạng.
Giống như trưởng lão U Minh Cốc, Ngốc Ưng Giản Phàm ma vật Thôn Phệ Quỷ Nha, bởi vì có Tử Lôi Kim Nhãn khiến cho tam đại trưởng lão Tiềm Long Các liên thủ cũng không thể ứng phó.
Trong tay Long Cửu có Linh binh tam phẩm, Ngạo Long Kiếm cũng có thể một kiếm chèn ép hai vị trưởng lão U Minh Cốc.
Có thể thấy được những nhân tố bên ngoài này đối với thực lực của một tu giả trọng yếu cỡ nào.
Mà Ma vật cùng Linh sủng của Trác Phàm ngoại trừ Huyết Anh bản mệnh chính là tinh linh thiên địa sinh ra thì cái quan trọng nhất chính là Linh thú. Tu giả chính đạo đưa chúng thuần dưỡng thành linh sủng của chính mình mà tu giả Ma đạo đem bọn chúng tế luyện thành ma vật của chính mình.
Thế nhưng Vạn Thú sơn mạch nơi có nhiều Linh thú nhất cần đi qua khu vực Thanh Minh Thành là nơi bắt đầu khai quốc của Thiên Vũ đế quốc lại nằm trong phạm vi thế lực của U Minh Cốc. Điều này khiến rấất nhiều tu giả muốn lấy được Linh sủng cho mình nhất định phải được U Minh Cốc đồng ý.
Mà U Minh Cốc cũng nhờ vào đó mà như lão sói vẫy đuôi, ở bên ngoài một dặm liền bố trí điểm kiểm tra. Chỉ sau khi xác minh thân phận mới có thể phát giấy thông hành đặc thù, mọi người vào thành nhất định phải có giấy làm bằng chứng.
Thế nhưng nếu Trác Phàm để lộ thân phận thực sự thì chẳng phải là sẽ chết sao?
Cho nên ở bên ngoài cửa thành hắn đã thuận tay giết hai người có giấy thông hành để đoạt được chúng rồi quang minh chính đại đi đến.
“Hừ, U Minh Cốc lung lạc một số người nhát gan sợ phiền phức. Phàm là tu giả có chút can đảm hoặc là cường giả Thiên Huyền trở lên ai sẽ để ý ngươi?” Trác Phàm khinh thường bĩu môi, xùy cười một tiếng rồi nhanh chân bước về phía trước.
Hắn muốn đi Vạn Thú sơn mạch, cũng muốn tìm được một loại Linh thú hi hữu, Linh thú cấp sáu, Lôi Vân Tước!
Theo lời Long Cửu muốn đi vào sét đánh hạp nhất định phải thông qua những tử lôi kia. Chiếu theo miêu tả của hắn, Trác Phàm có thể xác định, tử lôi chỗ đó cũng không phải là tử lôi tam trọng thiên mà Long Cửu tu luyện. Có thể là một loại còn mạnh hơn như là lục trọng thiên.
Uy lực như thế cho dù là cường giả Thần Chiếu cảnh cũng không dám tùy tiện đụng vào.
Cho nên trước khi làm rõ sét đánh hạp cấm chế đó hắn nhất định phải tìm được thứ thay hắn cản lôi. Mà Lôi Vân Tước chính là Linh thú sinh tồn bằng cách thôn phệ lôi điện chi lực.
Nếu đưa nó luyện thành ma vật, phối hợp với Thiên Ma đại hóa quyết chắc chắn có thể thuận lợi tiến vào.
Hiện tại Trác Phàm chỉ hi vọng, tử lôi ở sét đánh hạp nhiều nhất là lục trọng thiên. Nếu mạnh hơn một chút thì chỉ sợ Lôi Vân Tước cũng không chịu được một đạo sẽ biến thành tro bụi.
Đến lúc đó hắn cũng phải chết thảm.
Trác Phàm hít một hơi thật sâu, bước chân càng nhanh hơn. Nếu không phải di tích Thiên Đế có sức hấp dẫn như lời nói thì hắn cũng không muốn liều lĩnh phiêu lưu như này.
Ba!
Lúc hắn đang sải bước nhanh hơn bỗng nhiên một đồ vật đen như mực đụng vào ngực hắn. Trác Phàm cúi đầu xem xét chính là một tiểu khất cái đen gầy mặc y phục lam lũ.
Trác Phàm sững sờ, trong lòng còn chưa kịp tức giận. Hắn còn chưa kịp lên tiếng mắng to thì bên tai đã vang lên âm thanh cầu xin của tiểu khất cái: “Van cầu ngươi, tuyệt đối đừng lên tiếng!”
Lông mày của Trác Phàm cau lại, không hiểu gì. Đúng lúc này, phía sau hắn lại xuất hiện một đám người, tầm hơn ba mươi người, tất cả đều là tu vi Tụ Khí cảnh.
Bởi vì tiểu khất cái trốn ở trước người Trác Phàm mà Trác Phàm mặc hắc bào lại rộng thùng thình nên những người kia không nhìn thấy hắn.
“Tìm được chưa?”
“Không thấy!”
“Không thấy còn sững sờ ở chỗ này làm gì? Còn không tranh thủ thời gian chia ra tìm đi? Nếu mà không thấy coi chừng lão gia sẽ lấy đầu của các ngươi.