Những địa phương này, lão phu sớm đã ngưỡng mộ trong lòng rất lâu.”
Khẽ híp mắt một cái, Nhậm tông chủ cười lạnh thành tiếng: “Bọn họ không phải là muốn 10% lãnh địa Thiên Vũ chúng ta sao? Chúng ta cũng giống vậy, lần này để bọn họ xuất huyết một trận đi!”
Khóe miệng xẹt qua đường cong tà dị, Tà Vô Nguyệt đạm mạc gật đầu:
“Chính làm như thế, tại hạ cùng với Nhậm tông chủ không mưu mà hợp, ta cũng nghĩ như thế. Chúng ta hồi tông điều động cao thủ, tiến về Ngự Thú Tông, đòi về cái công đạo!”
“Tốt!”
Cười lạnh gật gật đầu, Nhậm tông chủ không khỏi nhìn hai người một chút, cười to nói: “Xem ra rất nhanh, ích lợi ba tông chúng ta liền muốn nâng cao một bước a, ha ha ha...”
Hai người còn lại liếc nhìn nhau,cùng cười to liên tục.
Cho dù Tuyên Kiếm Phong cùng Tà Vô Nguyệt không hợp nhau, nhưng song phương đều có chuyện đắc ý, tâm tình vẫn rất thoải mái.
Có điều rất nhanh, Tuyên Kiếm Phong liền lại cau mày nói: “Thế nhưng chuyện ngoại địch thì dễ dàng, chuyện Thiên Vũ lại nên làm như thế nào để giải quyết đây? Vũ Văn gia tộc cả gan làm loạn như thế, thực sự không nên để họ tiếp tục chấp chưởng Thiên Vũ a. Chúng ta cần lập một người phát ngôn khác, làm người bảo hộ cho lợi ích của ba tông chúng ta tại Thiên Vũ!”
“Điểm này cũng không nhọc đến Tuyên tông chủ quan tâm, người phát ngôn mới này, không phải đã rõ ràng a!” Nhếch miệng lên, Tà Vô Nguyệt cười lạnh thành tiếng.
Lông mày nhíu lại một cái, Tuyên Kiếm Phong không khỏi cả kinh nói:
“Ngươi nói là... Lạc gia kia? Không được, người nào không biết, mấy năm trước ngươi đem đại quản gia Trác Phàm của Lạc gia kia thu vào trong Ma Sách Tông ngươi. Hiện tại để bọn họ thay mặt chúng ta, đó là ngươi tìm ngươi thay mặt cho mình đi!”
“Tuyên Kiếm Phong, ngươi đúng là kẻ bụng dạ hẹp hòi. Tuy Lạc gia có chút quan hệ cùng Ma Sách Tông chúng ta, nhưng chúng ta tuyệt không có khả năng bởi vì một chút ích lợi lớn bằng hạt vừng mà làm tổn hại lợi ích ba phe chúng ta, nhất là xảy ra hiềm khích cùng dạng đại tông môn như Thiên Hành Tông. Chẳng lẽ nhìn ta giống như loại người đần độn, hám lợi, không để ý đại cục sao?”
Bất giác xùy cười một tiếng, Tà Vô Nguyệt quay đầu nhìn về phía Nhậm tông chủ, khom người nói: “Dựa theo phân phối lợi ích tại Thiên Vũ lúc trước, là Thiên Hành Tông cầm ba phần, hai tông chúng ta cầm hai phần, Thiên Vũ giữ lại ba phần. Nhưng từ nay về sau, Lạc gia làm người đại diện Thiên Vũ, sẽ lấy thêm ra một phần chia đều cho chúng ta, chỉ lưu lại hai thành cho bản thân. Như vậy, Thiên Hành Tông về sau có thể nhiều đến .5 phần, hai nhà chúng ta thì được 4.5 phần, như thế nào?”
Ánh mắt không khỏi sáng lên, Nhậm tông chủ trong lòng khẽ động, hơi hơi gật đầu, cười nói: “Đây là lợi ích của mọi người, mặc kệ là ai làm người đi chấp chưởng khối bánh này, đều là chuyện tốt. Chỉ cần hắn có thể định kỳ đem lợi ích phân phối thỏa đáng, không biển thủ, thì không có vấn đề!”
“Đúng là như thế!” Tà Vô Nguyệt khẽ vuốt cằm, gật đầu cười cười, sau đó dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía Tuyên Kiếm Phong ở một bên.
Bất giác khí trệ, Tuyên Kiếm Phong lại nhìn Nhậm tông chủ một chút, chỉ thấy hắn đầy mặt ý cười, nhưng duói nụ cười kia, lại mang theo hàn mang không thể làm trái.
Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhưng vẫn sâu xa nói: “Chỉ là Nhậm tông chủ, người phát ngôn sau này của chúng ta đã được xác định, bất quá người phát ngôn cũ của húng ta là Vũ Văn gia tộc, nên xử trí như thế nào đây?”
“Vũ Văn gia tộc tại Thiên Vũ chấp chưởng ngàn năm, căn cơ quá sâu, một khi động, thiên hạ đại loạn, gây bất lợi cho chúng ta. Các ngươi cũng đừng quên, ngàn năm trước, lúc Thiên Vũ vừa lập quốc, mất gần trăm năm mà vẫn chưa bình ổn, bên trong còn có bảy nhà tranh phong, dân chúng bách tính lầm than, các đại gia tộc khốn khổ sống qua ngày, làm sao có thể đem tài nguyên trong đế quốc khai thác? Khi đó, thu hoạch của chúng ta vô cùng ít ỏi! Cho nên hiện tại, Thiên Vũ tuyệt đối không thể loạn!”
Trong mắt lóe lên tinh mang, Nhậm tông chủ bình tĩnh lên tiếng, sau đó nhìn về phía Tà Vô Nguyệt nói: “Tà tông chủ, ngươi tuyển người kia, có nắm chắc sẽ đem Vũ Văn gia tộc hoàn toàn giam cầm lại, đem quyền lực của hoàng thất triệt để nắm hết hay không?”
“Ha ha ha... Nhậm tông chủ thật sự là lo ngại, hiện tại hắn đang làm chuyện này. Huống hồ, nếu xảy ra bất cứ phiền phức gì, không phải còn có Ma Sách Tông chúng ta bên này hay sao!”
Liếc hắn một cái thật sâu, Nhậm tông chủ hài lòng gật đầu, khen: “Tà tông chủ, thật sự là thiếu niên hiếm có a, chuyện này sẽ giao cho ngươi toàn quyền phụ trách. Bản tông còn có việc quan trọng khác, đi trước một bước, cáo từ!”
Vừa dứt lời, Nhậm tông chủ liền bước một bước, trong nháy mắt biến mất.
Tà Vô Nguyệt khẽ vuốt cằm, khom người cúi đầu.
Chờ đến khi phụ cận đã triệt để không còn khí tức của Nhậm tông chủ, Tuyên Kiếm Phong mới vừa nhìn về phía Tà Vô Nguyệt, vừa cười lạnh nói: “Tà Vô Nguyệt, lần này ngươi quả thật là có thể diện trước mặt Nhậm tông chủ a! Bất quá lão phu cảnh cáo ngươi, ngươi cũng không nên ỷ vào việc người của mình chấp chưởng Thiên Vũ, mà ở trong bóng tối làm trò gì. Nếu để cho lão phu biết, thu hoạch của Huyền Thiên Tông chúng ta xảy ra vấn đề gì...”
“Thì tính sao?”
Lông mày hơi nhíu, Tà Vô Nguyệt liên tục cười lạnh: “Ai bảo hiện tại Thiên Vũ tư nguyên điều phối, đều trong tay ta chứ? Trước kia, khi ta muốn thu tiểu tử kia, ngươi nói ta lỗ vốn, chê cười không ngừng. Hiện tại thì như thế nào, vật siêu giá trị đi. Ngược lại là tiểu cô nương ngươi thu làm môn hạ kia, gần đây thế nào, hoàn toàn không có động tĩnh a, ha ha ha!”
Ria mép khẽ run run, Tuyên Kiếm Phong trợn mắt nhìn về phía Tà Vô Nguyệt, tức giận đến song quyền nắm chặt, lại là bất đắc dĩ. Sau cùng hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bay lên không trung, nháy mắt không thấy tăm hơi, chỉ là lời nói của hắn lại rõ ràng chui vào trong tai Tà Vô Nguyệt: “Ngươi khoan hãy đắc ý, tiểu tử ngươi thu kia không phảinhân vật tâm thường, ngươi nên lo lắng dẫn sói vào nhà, tự ăn ác quả!”
“Hừ, người vô năng mới sẽ một chút tính nguy hiểm đều không dám làm, ta chính là ưa thích tiểu tử này nguy hiểm. Có điều hắn có nguy hiểm hơn nữa, cũng tuyệt đối chạy không khỏi khống chế của ta, hừ hừ hừ...”
Cười lạnh, Tà Vô Nguyệt tại hư không hung ác đánh ra một trảo, trong mắt đều là tà dị ánh sáng...