Sau cùng, Trác Phàm lại đem Lạc Vân Hải gọi vào bên người, cười nhạt lên tiếng: “Xú tiểu tử, thủ quyết hôm qua ta dạy ngươi, đã nhớ kỹ sao?”
“Nhớ kỹ!” Lạc Vân Hải hai mắt rưng rưng, thân thể khẽ run gật gật đầu, nức nở nói.
“Vậy thì tốt, làm thử một lần đi!” Trác Phàm tà cười một tiếng, khoan thai mở miệng.
Lạc Vân Hải gật đầu một cái, lập tức kết động ấn quyết, chỉ một thoáng, liền nghe từng tiếng kêu gào vang lên, toàn bộ trong đại sảnh, một đám cường giả, đại bộ phận đều đang đau đớn khó nhịn ngã xuống.
Chờ đến sau khi Lạc Vân Hải lại kết động ấn quyết, bọn họ mới lại khôi phục như thường, đồng thời nhìn về phía bóng lưng Lạc Vân Hải, tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Không nghĩ tới trước khi Trác Phàm đi, thế mà đem khống chế chi pháp huyết tằm truyền thụ cho hắn. Vậy nếu về sau bọn họ gây chuyện với vị gia chủ này, chẳng phải là nhận xui xẻo sao?
Trong lòng một trận lo sợ, mọi người liếc nhìn nhau, đều là khổ bức chi sắc.
Trác Phàm cười lạnh, đem biểu lộ của tất cả mọi người thu vào đáy mắt, hài lòng gật đầu. Nếu như các ngươi không có tâm mang sợ hãi đối với gia chủ, lão tử rời đi mới thật không yên lòng đây.
“Đại tiểu thư, đem Lôi Linh Giới cho ta!” Lúc này, Trác Phàm nhìn về phía Lạc Vân Thường hai mắt đẫm lệ đứng ở một bên, nói.
Lạc Vân Thường quýnh lên, vội vàng cầm giới chỉ trong tay nhét vào trong ngực, ủy khuất nói: “Ngươi làm gì, đây là của ta. Ngươi đều phải đi, chẳng lẽ còn muốn đem giới chỉ thu hồi đi, không cho cái tưởng niệm sao?”
Bất giác bật cười một tiếng, Trác Phàm không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp lấy cũng không mở miệng đòi tiếp, chỉ là vầng sáng màu vàng óng lóe lên trong tròng mắt, Lôi Linh Giới trong tay Lạc Vân Thường liền trong nháy mắt xuất hiện trên tay hắn.
“Ngươi...” Lạc Vân Thường quýnh lên, vừa định đi tới đoạt lại, đã thấy Trác Phàm đem Lôi Linh Giới chậm rãi đeo lên trên tay Lạc Vân Hải, sắc mặt nghiêm túc nói: “Lạc gia, gia chủ Lạc Vân Hải, là tiền nhiệm đại quản gia Lạc gia, hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào gặp lại, xa xa khó vời. Ta có khả năng sẽ không có cách nào tham gia đại điển tiếp nhận vị trí gia chủ của ngươi. Hôm nay đem Lôi Linh Giới này tặng cho ngươi, ngày sau nếu như Lôi Linh Giới một lần nữa lập loè ánh sáng, chính là ngày Trác Phàm ta quay về Lạc gia!”
Trác Phàm nói năng có khí phách, phảng phất như là nói cho Lạc Vân Hải nghe, lại phảng phất như đang cho tất cả mọi người ở nơi này nghe, cảnh cáo bọn họ.
Đừng tưởng rằng lão tử đi, thì không trở lại, các ngươi đàng hoàng cho lão tử một chút…
Tốc độ Lạc Vân Thường chuẩn bị vọt tới trước hơi chậm lại, bỗng dưng nhịn không được che đôi môi mềm mại, trong mắt chỉ có từng tầng sương mờ.
Trong nội tâm nàng hết sức rõ ràng, Trác Phàm vì Lạc gia bọn họ nỗ lực thực sự quá nhiều, cho dù là lần này bị ép đi Ma Sách Tông, cũng là vì Lạc gia có thể an toàn phát triển.
Nếu khôn, lấy bản sự của Trác Phàm, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, Ma Sách Tông cũng chưa chắc có thể tìm được hắn.
Nhưng bây giờ hắn đi, không biết vì sao Ma Sách Tông muốn hắn gia nhập, có lẽ liền sẽ đi lên con đường tràn ngập nguy hiểm, một đi không trở lại.
Nhưng dù vậy, Trác Phàm sau cùng vẫn chỉ nghĩ đến an bình của Lạc gia!
Nghẹn ngào nuốt ngụm nước bọt, Lạc Vân Hải cưỡng ép để cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, giơ cánh tay lên cao, phía trên là Lôi Linh Giới đang rạng rỡ phát sáng, cao giọng nói: “Ta, Lạc Vân Hải, thân là gia chủ ở đây thề, từ nay về sau, Lôi Linh Giới này chính là tín vật của gia chủ Lạc gia, đời đời truyền lại; là tín vật chí cao của Lạc Minh, không thể làm trái. Gặp nhẫn này, như gặp gia chủ. Mặc kệ ngày sau Lạc Minh ta lớn mạnh đến mức nào, đều phải là chỗ dựa kiên cố cho Trác quản gia. Mặc kệ Trác quản gia ngày sau đối mặt hiểm cảnh như thế nào, cho dù là tam tông uy hiếp, Lạc Minh ta cũng chắc chắn từ bỏ bất luận lập trường cùng lợi ích gì, cho dù đánh đến người cuối cùng, cũng sẽ toàn lực ủng hộ Trác quản gia đến cùng!”
Thanh âm của Lạc Vân Hải vang vọng toàn trường, trong mắt tất cả đều là vẻ kiên định.
Trác Phàm cúi đầu nhìn Lôi Linh Giới trong tay mình, trong lòng rõ ràng, mình bây giờ tuy đã không phải là người Lạc gia, cho dù ngày sau lại gây ra rắc rối gì, cũng không quan hệ cùng Lạc gia.
Thế nhưng, Lạc gia lại như cũ vẫn nguyện ý cùng hắn cùng tiến thối, điều này không khỏi làm lòng hắn có chút cảm động.
Trên điện, sắc mặt mọi người cũng trở nên nghiêm túc hơn, nhìn lấy bóng lưng Lạc Vân Hải, tràn đầy vẻ kính phục. Vị gia chủ này, tuy tuổi nhỏ nhưng lại có tình có nghĩa, xác thực cực kỳ khó được!
Thật sâu nhìn lên hài tử thiếu niên nay đã trưởng thành trước mặt, Trác Phàm bất giác khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ đầu hắn, lại không hề nói gì, lướt qua bả vai hắn, đi ra phía ngoài.
Tất cả mọi người trong đại điện đều ào ào tránh ra một con đường, đưa mắt nhìn theo bóng người vị đại quản gia đã đem Lạc gia từ một tam lưu thế gia, sau một lần hành động liền trở thành thế gia mạnh nhất Thiên Vũ, dần dần biến mất.
Thật lâu sau, thân thể Lạc Vân Hải nhịn không được rung động, cắn chặt môi, không nói ra một câu, cuống họng nghẹn ngào, nhưng cuối cùng vẫn xoay người lại, dùng hết lực khí toàn thân, hướng ra ngoài điện rống to lên tiếng: “Trác đại ca, ngươi nhất định phải trở về a!”
Thanh âm xa xa truyền đi, nhưng hắn không biết Trác Phàm có nghe được hay không, cách đó không xa, Lạc Vân Thường đã khóc bù lu bù loa, ríu rít thê thê, hai mắt tựa như Hoàng Hà tràn lan, sưng đỏ không chịu nổi.
Tại chân núi Hắc Phong Sơn, Trác Phàm chầm chậm đi giữa rừng núi, trong hai con ngươi tựa hồ cũng có lưu quang đảo quanh.
Chậm rãi chạm lên trái tim, không còn đau, tâm ma trừ, Ma Hoàng Trác Nhất Phàm cùng tiểu gia nô Trác Phàm năm đó, đều đối với Lạc gia hiện tại tràn ngập lòng tin, yên lòng.
Tuy hắn không còn tâm ma, nhưng trong nội tâm lại nhiều thêm một loại cảm giác khác, không muốn...