Đình trệ một lát, Trác Phàm nhìn chằm chằm về phía Tiết Vạn Long, trong lòng suy nghĩ về kế sách phá địch. Tiết Vạn Long cũng đồng thời nhìn hắn, không nhúc nhích, thần sắc bất giác có chút hoảng hốt.
Nhìn vào mắt Trác Phàm hắn không nhìn thấy nửa điểm do dự, ngược lại là ánh mắt xâm lược trần trụi. Đây hoàn toàn không giống như một Tụ Khí cảnh nhưng mà ánh mắt nhìn chằm chằm lại giống như cao thủ Đoán Cốt cảnh. Giống như mãnh thú nhìn chằm chằm vào con mồi, cảm giác này làm cho hắn tương đối khó chịu.
Dù thế nào mình cũng là cao thủ Đoán Cốt cảnh đỉnh phong thế mà hôm nay lại bị một tiểu quỷ Tụ Khí cảnh nhìn như thế thật sự là mất mặt.
Kết quả là hắn dự định dù thế nào cũng phải ra tay trước, chấn nhiếp tên tiểu quỷ trước mặt này một chút.
Thế mà hắn còn chưa động, Trác Phàm đã bước lên trước xông về phía hắn.
“Chiêu thứ hai!”
Sợ hãi cả kinh, hắn đúng là bị Trác Phàm đánh bất ngờ làm cho giật mình nhưng rất nhanh ý thức được thân phận của chính mình liền trấn tĩnh lại. Xem như vì tôn nghiêm của một tu giả, hắn cũng không thể rụt rè trước mặt tiểu quỷ này.
Huống hồ Trác Phàm chỉ có Tà Nguyệt Luân kia là có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn. Hắn chỉ cần nhìn chằm chằm vào cái bánh xe kia là được. Chống đỡ mười chiêu chắc là không thành vấn đề.
Loại ý nghĩ này nếu để cho người khác biết nhất định sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Một cao thủ Đoán Cốt cảnh đỉnh phong giao chiến cùng một tiểu quỷ Tụ Khí cảnh thì Đoán Cốt cảnh nên nhẹ nhàng giống như mèo vờn chuột nhưng bây giờ lại nghĩ cách muốn sống qua mười chiêu ước hẹn.
Cái này mẹ nó người nào mới là cường giả, ai mới là người yếu! Còn có mười chiêu ước hẹn này là con mẹ nó ai nói trước?
Nhưng mà giờ khắc này, hắn đã chẳng quản nhiều, mắt thấy Trác Phàm đã hóa thành mộtđạ ngân quang đánh đến, khí thế toàn thân của Tiết Vạn Long bỗng nhiên phóng lớn sau đó về sau rút lui thẳng đến cơ bản không có can đảm ra chiêu, sợ cái Tà Nguyệt Luân kia cắt xuống để hắn bị thương. Vậy thì liền quá mắt mặt!
Tiết Lâm vừa mới từ dưới đất bò dậy, ho khan hai tiếng về sau, nhìn thấy chuyện này không khỏi sững sờ, hô lớn: “Phụ thân lúc trước người nói là người ra mười chiêu để hắn tiếp, không phải là ngươi để hắn ra mười chiêu!”
Sắc mặt Tiết Vạn Long cứng đờ, hận không thể tiến lên đạp tên nhi tử này hai cái, ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi bị câm. Không thấy được đồ chơi trên tay tiểu tử kia sắc bén bao nhiêu à, muốn cho lão tử bị thuưương, nhìn lão tử thành chuyện cười đúng không?
Tiết Lâm hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của phụ thân vẫn đang không ngừng hô to như cũ, cho phụ thân của hắn động viên. Mà sắc mặt Tiết Vạn Long càng ngày càng tái nhợt!
Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên đường cong tà dị, sau năm chiêu đó ngày cả góc áo của Tiết Vạn Long cũng không đụng được nhưng hắn cũng nhìn ra Tiết Vạn Long lo sợ trong lòng, không khỏi lớn mật hơn.
“Chiêu thứ sáu!”
Trác Phàm hét lớn một tiếng đột nhiên gia tốc, trong nháy mắt lấn đến gần. Tiết Vạn Long bình tĩnh ứng đối nhìn thấy lưu quang của Tà Nguyệt Luân kia lại trốn về sau một chút.
Thế mà lần này lại khác so với những lần trước, chân Trác Phàm đạp nhẹ lại huyễn hóa thành ba đạo nhân ảnh đem Tiết Vạn Long bao bọc xung quanh. Ba đạo ngân sắc lưu quang phân làm ba phương hướng khác nhau hướng phía Tiết Vạn Long cắt đến.
Tiết Vạn Long không khỏi quá sợ hãi làm sao cũng không nghĩ ra tại sao Trác Phàm lại còn cất giấu sát chiêu như thế.
Nhưng dù sao hắn cũng là cao thủ Đoán Cốt cảnh, dưới chân bỗng nhiên một bước nhưng lại nghe một tiếng ầm vang, đất đá trên mặt đất ầm ầm nổ tung. Mượn nổ tung trùng kích, Tiết Vạn Long đột nhiên lui về phía sau, mắt thấy trong nhát mắt phải thoát khỏi ba phía vây quanh.
Nhưng ngay tại lúc này, Trác Phàm cười lạnh một tiếng, dưới chân lại đạp một bước!
Bạch!
Tất cả huyễn ảnh toàn bộ biến mất nhưng lại ngay khi Tiết Vạn Long thoát đi sau lưng, bóng người Trác Phàm đột nhiên lại xuất hiện, một đạo lưu quang trong nháy mắt cắt qua bên tai Tiết Vạn Long!
“Linh giai hạ cấp thân pháp vũ kỹ, Mê tung huyễn ảnh bộ!”
Hai người lần nữa dừng thân, Trác Phàm đứng cách phía trước Tiết Vạn Long ba mét, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, lẩm bẩm nói. Mà Tiết Vạn Long thì cứng ngắc đứng tại chỗ, một ngọn tóc đen chậm rãi tung bay rơi xuống.
“Ta… Ta thua!”
Hắn quả thực không thể tin được đây là thật, nguyên bản hắn đưa ra ước hẹn mười chiêu chỉ là muốn kiểm tra thực lực của người trẻ tuổi này một chút. Nhưng không nghĩ đến mới chỉ chiêu thứ sáu chính mình đã thua mà là thua tâm phục khẩu phục.
Vừa rồi Trác Phàm đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn mà hắn hoàn toàn không có chút phát giác nào. Thế nhưng trong khoảnh khắc đó Trác Phàm rõ ràng có thể cắt đầu hắn xuống nhưng lại cố ý tránh đi chỗ yếu hại, chỉ cắt vài cọng tóc.
Có thể nói Trác Phàm đã hạ thủ lưu tình đối với hắn. Nếu không mà nói…
Tiết Vạn Long khó khăn nuốt nước bọt, đã không dám nghĩ tiếp nữa. Thực sự sau chiêu thứ nhất đó hắn đã xuất sử toàn lực, cũng đã tránh né tooàn lực. Đó cũng là toàn bộ thực lực Đoán Cốt cảnh đỉnh phong.
Nhưng cho dù như thế…
“Không có khả năng!”
Lúc này tiểu khất cái cùng Tiết Lâm đồng thời sợ hãi kêu lên, khó có thể tin lắc đầu. Bọn họ làm sao cũng không thể tin được, Tiết Vạn Long luôn luôn cường đại sẽ thua một người trạc tuổi họ ở trong chiêu thứ sáu.
Trác Phàm lạnh lùng liếc nhìn hai người một chút, thản nhiên nói: “Tiết gia chủ xác thực không có xuất toàn lực. Mỗi chiêu hắn đối với ta cũng chỉ là thăm dò, không có sát ý!”
“Xem đi, nếu phụ thân ta không hạ thủ lưu tình thì ngươi đã sớm chết!” Dường như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Tiết Lâm kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hướng phía Trác Phàm cười đùa nói.
Nhưng Trác Phàm lại cười lạnh, chậm rãi lắc đầu: “Rất xin lỗi, phụ thân ngươi thực sự không xuất tooàn lực. Nhưng nếu hắn thực sự xuất toàn lực thì hiện tại ta đã chém đầu hắn xuống!”
Lơi ấy cảu Trác Phàm cũng không phải là nói chuyện giật gân.