Hai con ngươi khẽ đảo quanh, Hồ Mị Nhi bất giác cười cười, nhìn về phía Quỷ Hung Sát nghe ngóng nói: “Bốn vị chấp sự, các ngươi cũng đừng đùa, ngay cả nội môn đệ tử đều tối thiểu phải có tu vi là Thần Chiếu cảnh trở lên, càng không nói đến là đệ tử tinh anh, nhưng vị Trác sư đệ này hắn...”
“Thế nào, ngươi vẫn coi thường Trác quản gia chúng ta hay sao?”
Không khỏi hiên ngang ngẩng đầu, Quỷ Hung Sát đắc ý cười to lên:
“Trác quản gia nhà chúng ta chính là người phi thường, tự nhiên là đi trên con đường phi thường, há có thể ấn theo lẽ thường? Theo ta thấy, Trác quản gia làm đệ tử tinh anh chính là nhân tài không được trọng dụng, hẳn là nên trực tiếp trở thành chấp sự mới đúng!”
“Không không không... chấp sự làm sao xứng với Trác quản gia, hẳn là trưởng lão mới đúng!” Lúc này, Quỷ Lanh Lợi cũng lập tức nịnh nọt nói.
Quỷ Nhát Gan thấy thế thì cũng vội vàng góp lời: “Làm trưởng lão cũng không thích đáng, phải làm cung phụng mới được!”
“Này, Trác quản gia làm cung phụng cũng không thoả đáng, thẳng thắn để Tà Vô Nguyệt kia thoái vị, trực tiếp làm tông chủ thì hay hơn!”
Ma Sách Tứ Quỷ ngươi một câu ta một câu, lại là tranh đến khí thế ngất trời, quái khiếu liên tục, Hồ Mị Nhi ở một bên nhìn thì gương mặt nhịn không được hung ác run rẩy, không còn gì để nói.
Đầu óc của bốn vị chấp sự này không được bình thường, nàng cũng đã sớm nghe nói, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền a. Từ trong miệng của bốn người này, căn bản không dò xét ra được bối cảnh của tiểu tử này.
Bất quá nhìn bốn tên tiểu quỷ này thân là chấp sự, cư nhiên lại cung kính với tiểu tử này như thế, vỗ mông ngựa liên tục, hẳn là trong đó có nội tình khó nói, có quan hệ rất sâu đi.
Nghĩ tới đây, Hồ Mị Nhi lại sâu sắc nhìn về phía Trác Phàm, lại thấy hắn vẫn như cũ giếng cổ không gợn sóng, sắc mặt bình tĩnh như thường, lại hoàn toàn không bởi vì tứ quỷ kêu gào, mà hiển lộ ra tâm cảnh ba động, không buồn không vui.
Phảng phất như một miệng giếng cổ sâu không thấy đáy, dò xét không ra, đáy lòng của hắn đến tột cùng là đang suy nghĩ gì…
“Cô nương, ngươi tên là gì?” Chậm rãi cúi người xuống, Trác Phàm nhìn lấy nữ hài yên tĩnh kia, đạm mạc lên tiếng.
Nữ hài nhi kia liếc xéo hắn một chút, nhẹ hừ một tiếng, không nói gì.
Lúc này, Hồ Mị Nhi lại mềm mại cười lên tiếng: “Trác sư đệ, nàng là Nguyệt Nhi, cùng tu vi với ngươi, đều là Thiên Huyền tầng sáu, là ngoại môn đệ tử. Có lẽ cũng chuẩn bị bước vào Thần Chiếu cảnh trước, ngươi cũng mới nhập ngoại môn. Về sau nàng chính là sư tỷ của ngươi, các ngươi phải chiếu ứng lẫn nhau mới được a, ha ha ha...”
“Nguyệt Nhi?”
Lông mày bất giác nhướng lên một cái, Trác Phàm tiện tay đem chuôi binh khí bị rớt xuống đất của nàng cầm lên, nhìn thật kỹ, lại nhận ra đây là một thanh loan đao, tứ phẩm Ma bảo, không khỏi cười khẽ một tiếng:
“Ngươi tên là Nguyệt Nhi, lại dùng Viên Nguyệt Loan Đao a, ngược lại là cùng với tên ngươi rất xứng đôi!”
Một lần nữa hung hăng nguýt hắn một cái, Nguyệt Nhi không trả lời!
Thế nhưng, đúng lúc này, Trác Phàm lại đột nhiên giơ tay chém xuống, chuôi loan đao kia mạnh mẽ đâm thẳng vào cổ nàng.
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Nguyệt Nhi bất giác kinh hãi, muốn né tránh, nhưng không biết phải làm sao, bản thân đang bị trọng thương, căn bản là không có cách di động. Hồ Mị Nhi cũng là sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới một tiểu đệ tử mới nhập môn, lại dám lỗ mãng xuống tay với đồng môn như thế, muốn xuất thủ ngăn cản, lại là không kịp.
Ma Sách Tứ Quỷ thì là từng cái trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng, chuyện Trác quản gia muốn làm, bọn họ thế nhưng là lười nhác ngăn cản, cũng không dám ngăn cản.
Dù sao một cái ngoại môn đệ tử, chết thì chết, có lẽ tông chủ sẽ không để ý. Dù sao, tông chủ cực lực mời Trác Phàm nhập tông, tổng sẽ không bởi vì một cái ngoại môn đệ tử mà vạch mặt đi.
Đao mang lạnh lẽo như giống như sao băng chớp mắt là tới, đôi mắt lạnh lùng của Nguyệt Nhi rốt cục bắt đầu có chút kinh hoảng, đồng tử không khỏi mở lớn hơn một chút. Bất quá, nàng vẫn như cũ, khuôn mặt lạnh lùng, cho dù đối mặt tử vong hàng lâm, cũng không mảy may đổi sắc!
C-K-Í-T.. T... T!
Đạo hàn quang kia trong nháy mắt ngừng ở cổ họng nàng, không di chuyển thêm nữa, nhưng là nàng dĩ nhiên đã cảm thấy phong duệ chi khí trên đao phong kia, tựa hồ như đã cắt xuống cổ nàng, tử vong lại cách nàng gần như thế!
Ừng ực!
Khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, Nguyệt Nhi không tự chủ được chuyển động con ngươi, nhìn về phía Trác Phàm. Cái này, có lẽ là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào nam nhân này.
...
Mà thu vào tầm mắt nàng, lại là một gương mặt mang theo nụ cười hí ngược.
Đem chuôi loan đao này để xuống, Trác Phàm cười lớn một tiếng nói:
“Tiểu nha đầu, lúc trước ngươi xuất thủ đánh lén, có thể đem ta giật mình. Lần này ta cũng dọa ngươi lại một lần, chúng ta coi như hòa nhau, ha ha ha...”
“Ai, Trác quản gia, cô gái nhỏ này thế nhưng là thương tổn ngươi, tính thế nào thì cũng đâu chỉ là giật mình đâu?” Quỷ Hung Sát chỉ vào vết máu đỏ tươi trước ngực Trác Phàm, không buông tha nói.
Chậm rãi khoát khoát tay, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: “Tại hạ vừa mới nhập môn, cùng Nguyệt Nhi sư tỷ chào hỏi lẫn nhau mà thôi, không có gì to tát, các ngươi cũng đừng nói huyên thuyên trước mặt tông chủ bên kia. Việc này, như vậy coi như xong!”
“Vâng!”
Ma Sách Tứ Quỷ nhìn lẫn nhau, bất đắc dĩ nhún nhún vai, ào ào cúi đầu ôm quyền lĩnh mệnh.
Lần này, Hồ Mị Nhi liền càng thêm kinh dị. Cử động của bốn người này, quả thực đã không phải chỉ đơn giản là chiếu cố tiểu tử này mà hoàn toàn là cấp dưới cúi chào.
Chẳng lẽ nói người này, là con nối dõi của một vị cung phụng nào đó trong tông sao?
Vừa nghĩ đến đây, Hồ Mị Nhi lần nữa chăm chú nhìn về phía Trác Phàm, bất giác kiều mị lên tiếng: “Ui, Trác sư đệ thật là đại nhân đại lượng, có phong cách của cha a!”
Ngươi gặp qua cha ta sao?
Trác Phàm cười thầm trong lòng, biết nàng đang gạt chính mình, nhưng cũng ra vẻ thần bí lắc đầu, cười nói: “Mị Nhi sư tỷ, thật sự là khách khí. Lúc trước ta còn không nhớ ra được, hiện tại sư tỷ nhắc đến gia phụ, ta ngược lại là bừng tỉnh đại ngộ, gia phụ từng nhắc tới trong tông có một nữ đệ tử xử sự rất là chu đáo, hình như gọi là
Hồ gì đó , hẳn là Mị Nhi sư tỷ. Gia phụ thường tán, có Mị Nhi sư tỷ phục thị ở bên, thật sự là vô cùng tốt!”
Ách…
Ma Sách Tứ Quỷ sững sờ, bất giác kỳ quái nhìn về phía Trác Phàm, trong lòng hồ nghi.
Trác quản gia còn có lão cha à, trước giờ sao chưa từng thấy qua? Còn biết Hồ Mị Nhi, chẳng lẽ là người trong tông?
Hồ Mị Nhi cũng cả kinh, thầm nghĩ trong lòng: “Tiểu tử này quả nhiên có bối cảnh, cũng không biết lưng tựa người nào!”
Thế nhưng, nàng còn đang muốn dò xét thêm, Trác Phàm dĩ nhiên khom người cúi đầu, cười nói: “Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng nên đi gặp tông chủ, xin bái biệt từ đây. Còn có, Nguyệt Nhi sư tỷ, đao của ngươi!”
Nói xong, Trác Phàm đem chuôi loan đao kia trả lại cho Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi nhẹ liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng tiếp nhận!
Lần nữa cười nhạt một tiếng, Trác Phàm theo tứ quỷ chầm chậm rời khỏi nơi này, chỉ để lại Hồ Mị Nhi một mặt nghi ngờ nhìn lấy bóng lưng bọn họ, trong lòng chần chờ không chừng.