Ong ong ong!
Từng trận không gian ba động truyền ra, trong một huyệt động nằm ở khe núi, bốn bóng người thướt tha khoanh chân ngồi ngay ngắn, làm thành một vòng. Hai tay của bốn người tương liên lẫn nhau, từng đạo từng đạo ánh sáng bảy màu lộng lẫy chiếu rọi quanh người, sương mờ nổi lên cuồn cuộn.
Bên người các nàng, đứng đấy hai người, một vị là một lão giả tóc trắng, râu dài tới ngực, sắc mặt bình tĩnh. Một vị khác là một vị công tử trẻ tuổi, dung mạo tuấn nhã, trên dưới 20, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, khiến người khác khi nhìn hắn luôn luôn có một loại cảm giác yếu đuối.
Thỉnh thoảng sẽ còn ho khan hai tiếng, trong ánh mắt, tràn đầy vẻ lo lắng.
“Khụ khụ khụ... Từ trưởng lão, thương thế của Nhược Hoa sư tỷ không sao chứ, làm sao thời gian dài như vậy còn chưa chuyển biến tốt đẹp, có nên thông báo phụ thân cùng chư vị cung phụng hay không?” Mí mắt hơi hơi run run, công tử kia bất giác thở sâu, lo lắng lên tiếng.
Chậm rãi khoát khoát tay, Từ trưởng lão cho hắn một ánh mắt yên tâm, cười nói: “Công tử không cần phải lo lắng, trận thức bốn người các nàng tu luyện là Chu Thiên Tứ Nguyên Trận, kim mộc thủy hỏa. Nối liền đại địa mạch lạc, hình thành một vòng chu thiên! Thương thế của Nhược Hoa dưới sự trợ giúp của chu thiên chi lực, nhất định có thể cấp tốc khôi phục, thực sự không cần vì chút chuyện nhỏ này, đi quấy rầy bọn tông chủ!”
Vị công tử kia nghe xong thì khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía bốn người, vẫn lo lắng như cũ.
Đúng lúc này, lại một tiếng không gian ba động vang lên, bốn người đột ngột thu lại khí thế, hào quang bốn phía cũng bỗng dưng biến mất không thấy tăm hơi.
Đón lấy, lại hít sâu một hơi, bốn người chậm rãi mở ra hai mắt, đứng dậy. Thủy Nhược Hoa hướng về ba người khác khom người cúi đầu, cảm kích nói: “Đa tạ ba vi sư muội xuất thủ cứu giúp!”
“Sư tỷ khách khí, đây là chuyện mà chúng ta nên làm!” Ba người cũng cùng nhau hoàn lễ.
Vị công tử kia vội vã không nhịn nổi đi đến phía trước, quan sát tỉ mỉ thân thể Thủy Nhược Hoa một chút , thấy nàng không việc gì, không khỏi kích động nói: “Khụ khụ khụ... Nhược Hoa sư tỷ, ngươi không sao chứ!”
“Ha ha ha... Đương nhiên, đệ đệ ngốc!” Bất giác khẽ cười một tiếng, Thủy Nhược Hoa cưng chiều vỗ vỗ đầu vị công tử kia. Vị công tử kia cũng cười nhạt một tiếng, không ngần ngại chút nào.
Hai người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân như tỷ đệ, cho dù ở trong tông môn có quan hệ trên dưới, nhưng hắn vẫn như cũ nguyện ý đem vi sư tỷ này coi như người nhà mình mà đối đãi!
Thế mà, đúng lúc này, một đạo thanh âm lạnh như băng lại là đột nhiên vang lên: “Sư tỷ, nếu như ngươi đã không có việc gì, vậy tiểu muội liền trở về luyện công!”
Thanh âm đến từ một vị nữ tử toàn thân bạch y, mọi người nghe được thì ào ào nhìn qua chỗ nàng, lại thấy một gương mặt tuyệt mỹ làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy băng sương.
Người này, chính là Sở Khuynh Thành không thể nghi ngờ.
Mí mắt hơi hơi run run, vị công tử kia chăm chú nhìn khuôn mặt tinh xảo của Sở Khuynh Thành, không nỡ dời hai mắt, nuốt ngụm nước bọt, mới lấy dũng khí, sâu xa nói: “Từ khi Khuynh Thành sư muội đi vào Huyền Thiên Tông, liền cả ngày say đắm ở trong tu luyện, không để ý tới chuyện ngoại giới, chẳng phải rất không thú vị? Hôm nay thật vất vả mới xuất quan một lần, sao lại muốn trở về?”
“Thiếu Vũ công tử, nghiệp tinh vu cần nhi hoang vu hi, con đường tu luyện, quý ở kiên trì bền bỉ. Mục đích của ta khi đến Huyền Thiên Tông, cũng chỉ có tu luyện mà thôi. Lần này nếu không phải Nhược Hoa sư tỷ thụ thương, cần Chu Thiên Tứ Nguyên Trận để liệu thương, ta sẽ không xuất quan!” Sở Khuynh Thành lạnh lùng lên tiếng, không thêm một chút tình cảm.
Mọi người liếc nhìn nhau, đều là bất đắc dĩ lắc đầu.
Vị Khuynh Thành sư muội này, không hổ là người cầm Hàn Quang Kiếm, quả nhiên người như kiếm, nội tâm rét lạnh a!
Vị công tử kia bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng ai thán, nghĩ không ra ta Tuyên Thiếu Vũ ta cả đời gặp qua vô số mỹ nhân, chưa bao giờ động tâm, người duy nhất động tâm lại là một hàn nữ!
Ai, đối nhân hờ hững còn chưa tính, còn cự nhân ngoài ngàn dặm!
Tuyên Thiếu Vũ lắc đầu cười khổ, bất đắc dĩ lên tiếng thở dài, một gương mặt vốn đã trắng xám, lại lộ ra càng thêm trắng bệch hiu quạnh.
Thủy Nhược Hoa nhìn thấy, làm sao không biết tâm tư vị tiểu đệ này, nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu bật cười, lực bất tòng tâm. Vị băng mỹ nhân này, không phải bất luận kẻ nào đều có thể đánh động trái tim nàng.
“Đúng, Sở sư muội, mời ngươi tạm thời tạm dừng bước!”
Thế mà, lúc Sở Khuynh Thành muốn dời bước đi, Thủy Nhược Hoa lại vội vã mở miệng, gọi nàng lại.
Sở Khuynh Thành không hiểu, xoay người lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía nàng.
Trầm ngâm nửa ngày, Thủy Nhược Hoa đạm mạc lên tiếng: “Lần này ta đi ra ngoài tìm thuốc gặp nạn, gặp phải một số người, hình như có quan hệ với ngươi, cho nên muốn xin sư muội dừng bước tham tường một chút!”
“Có liên quan tới ta?” Mày nhíu lại đến càng sâu, Sở Khuynh Thành càng tỏ vẻ không hiểu nhìn về phía Thủy Nhược Hoa. Ngươi lần bị thương không phải do Hàn tam thiếu gì kia làm sao, có quan hệ gì với ta?
...
Vị Từ trưởng lão kia cũng là nghi ngờ nói: “Nhược Hoa, nghe đệ tử trở về nói, kẻ khiến ngươi trọng thương là Hàn tam thiếu Ma Hồn Tông. Khuynh Thành cùng Ma Hồn Tông thế nhưng là không có nửa phần liên luỵ, này làm sao lại có quan hệ cùng hắn?”
“Trưởng lão, xin nghe đệ tử giải thích, làm tổn thương ta quả thật là Hàn tam thiếu Ma Hồn Tông, nhưng là...” Bất giác chần chờ một chút, Thủy Nhược Hoa quay đầu liếc nhìn Sở Khuynh Thành một chút, bình tĩnh lên tiếng: “Cứu ta, lại là người Ma Sách Tông!”
Cái gì?
Không khỏi giật mình, tất cả mọi người nhìn lẫn nhau, không thể tin, Tuyên Thiếu Vũ càng là nghi ngờ nói: “Chúng ta cùng Ma Sách Tông từ trước đến nay luôn có hiềm khích, bọn họ làm sao có thể bốc lên mạo hiểm đắc tội Ma Hồn Tông mà cứu chúng ta chứ?”
“Hắn không phải là cứu người Huyền Thiên Tông chúng ta, thực.