Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 92 - Chương 92: Lưu Kim Tuyền Đàm (1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 92: Lưu Kim Tuyền Đàm (1)

Vạn Thú sơn mạch, rừng rậm mọc thành bụi, che khuất bầu trời!

Ở một chỗ vắng vẻ trong bụi cỏ, một con thỏ đang nhai cỏ xanh tươi. Đột nhiên có một tiếng vang lớn làm cho con thỏ hoảng sợ, động động lỗ tai chạy vội đi.

Chờ một lúc, một bàn tay nhỏ đen nhánh từ mặt đất đột nhiên vươn ra, tiếp theo một tên khất cái thân người gầy nhỏ khó khăn leo ra. Nhưng mà hắn vừa mới bò được nửa thân thể ra ngoài, lại hét lớn một tiếng sau đó đột nhiên bắn ra ngoài, dường như bị người khác dùng một chưởng đánh bay ra.

“Nhanh đi lên cho lão tử!”

Trác Phàm nhíu chặt lông mày, sau đó leo ra. Cùng một bộ dạng như vậy, trên người trên mặt Trác Phàm đều tràn đầy bùn đất, giống như công nhân lò than vậy.

Con đường hầm này quanh co tối thiểu dài hơn một dặm. Mà bên trong vừa ẩm ướt lại tối tăm, khắp nơi đều là mùi hôi thối. Hắn thật sự không hiểu, tại sao ba huynh muội Tiết gia ngày bé lại ưu thích chui đến đây chơi đùa?

Tiết Ngưng Hương từ dưới đất bò dậy, xoa cái mông của chính mình, tức giận nguýt hắn một cái, hừ một tiếng nói: “Ngươi đúng là người xấu, dẫn đường cho ngươi mà ngươi còn muốn đẩy người ta!”

“Không sai ta chính là bại hoại!”

Trác Phàm không lý luận cùng nàng mà chỉ nhìn xung quanh một chút. Cảnh trí xung quanh thỉnh thoảng có tiếng linh thú hống truyền đến. Hắn có thể xác định nơi này chính là Vạn Thú sơn mạch.

Nhìn lại bộ dạng trên dưới toàn thân của mình đều vô cùng bẩn, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Tiết Ngưng Hương nói: “Uy, xung quanh đây có dòng sông nào có thể tẩy rửa không?”

Lườm hắn một cái, Tiết Ngưng Hương đi thẳng đến: “Đi theo ta!”

Trác Phàm bật cười một tiếng, theo sát phía sau. Khoảng chừng một khắc sau, thanh âm nước chảy róc rách cuồn cuộn truyền vào tai hai người! Đầu mi Trác Phàm bất giác nhướng lên lập tức bước nhanh.

Rất nhanh trước mắt hắn liền hiện lên một con sông dài trong vắt thấy cả đáy, thậm chí có thể nhìn rõ cả một số tôm tép bé nhỏ đang bơi phía dưới.

Trác Phàm nhịn không được quát to một tiếng, không để ý có cô nương ở đây, tung người nhảy vào sông nhỏ. Sau đó ném tất cả y phục ra ngoài.

Thấy tình cảnh này, Tiết Ngưng Hương vội vàng quay người, khuônmặt đỏ ửng giận dữ hét lên: “Ngươi là đồ vô lại, ngươi muốn làm gì?”

“Nói nhảm, đương nhiên là tắm rửa!”

Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, không để ý đến nàng, vẫn tiếp tục tắm rửa cho chính mình: “Ta rửa sạch sẽ đi lên, ngươi lời đầu tiên! Nếu như nguyện ý mà nói thì có thể cùng nhau tắm, ta không ngại!”

“Lưu manh, ai muốn cùng nhau tắm với ngươi?” Tiết Ngưng Hương không dám quay đầu lại, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Không biết xấu hổ!”

Trác Phàm nghe rõ ràng nhưng cũng không thèm để ý. Đã là tu giả Ma Đạo thì cần gì để ý tu giả chính đạo đi đường nào?

Một phút sau, Trác Phàm đã tẩy rửa xong đi ra khỏi sông nhỏ, từ trong giới chỉ xuất ra một bộ y phục mới, đi đến bên cạnh Tiết Ngưng Hương vỗ bả vai nàng nói: “Đi thôi, cái Kim Cương Lưu Sa kia xuất hiện ở nơi nào?”

Nhìn Trác Phàm trực tiếp muốn đi, Tiết Ngưng Hương không khỏi vội vàng, đỏ mặt đứng tại chỗ, không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Lông mày Trác Phàm nhíu lại, nghi ngờ hỏi: “Thế nào, đi trước dẫn đường, không phải chúng ta đã nói vậy sao?”

“Có thể…Thế nhưng mà…” Tiết Ngưng Hương nhăn nhó hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Ta… Ta còn chưa tắm rửa đâu!”

Lông mày Trác Phàm nhướng lên lộ ra ý cười sâu xa: “Vừa rồi để ngươi rửa, ngươi không rửa! Nếu đã không rửa thì không rửa, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi!”

“Có thể… Thế nhưng mà…”

Tiết Ngưng Hương càng lộ ra vẻ xấu hổ, nàng rời nhà đi nên đã cải trang cách ăn mặc để phòng ngừa người nhà truy đuổi. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ hài tử, trời sinh nữ nhân thích chưng diện làm sao có thể cho phép chính mình nhếch nhác dơ bẩn đâu?

Điều này, Trác Phàm tất nhiên cũng hiểu rõ, hắn làm như vậy chẳng qua là muốn trêu đùa tiểu cô nương này một chút. Ai bảo ngay từ đầu nàng đã lừa gạt mình đây!

Tiết Ngưng Hương giống như con kiến bò trên lò lửa, kìm nén đến đỏ bừng cả mặt lại không biết mở miệng nói như thế nào. Thế mà lúc nàng nhìn thấy Trác Phàm cười như có như không thì mới biết mình đang bị trêu đùa.

Sau đó dưới cơn tức giận, nắm cái mũ ném đến trên mặt Trác Phàm sau đó cũng không quay đầu lại hướng phía dòng sông mà đi.

Thế nhưng đi chưa được mấy bước dường như nghĩ ra cái gìm quay đầu lại cảnh giác nhìn Trác Phàm lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi vào trong rừng cây đi, không được nhìn lén!”

Trác Phàm khinh thường cười một tiếng, quay đầu bước đi: “Không quen trái cây, lão tử mới không ít ăn như vậy!”

Không quen?

Tiết Ngưng Hương sững sờ, cúi đầu nhìn trước ngực mình, không phục nói: “Hừ ta chỗ nào không quen?”

Nhưng lúc này, Trác Phàm đã tiên vào rừng cây cũng không trả lời nàng.

Tiết Ngưng Hương quệt mồm, trong lòng có chút muộn phiền, quay người hướng đến dòng sông.

Nửa canh giờ sau, Trác Phàm đang nằm nhàn nhã trong bụi cây, miệng ngậm một cọng cỏ tươi, tự sắp xếp lại kế hoạch. Đột nhiên bui cây hơi động một chút, Trác Phàm nhìn về phía đó, không khỏi cười ra tiếng.

“Aiz, cuối cùng ngươi cũng rửa xong! Tiểu cô nương, bây giờ chúng ta có thể đi thôi.”

“Được… Tốt!”

Nương theo âm thanh nhát gan đó vang lên, rừng cây bị nhẹ nhàng đẩy ra. Một vị nữ tử hình dạng thanh tú, thân mang bạch y chậm rãi đi đến. Dung mạo nàng không tính là diễm lệ nhưng từ bên trong lại tản ra khí tức thanh thuần.

Giống như một đoá hoa Bạch Lan làm cho người ta có cảm giác mỹ lệ tinh khiết không tì vết!

Trác Phàm thấy được bộ dáng thuần mỹ của nàng không khỏi ngơ ngẩn! Hắn không thể ngơ rằng tiểu khất cái đen gầy kia sau khi bỏ đi bộ dạng vịt con xấu xí lại thành một vị nữ tử tinh khiết như thế.

Tiết Ngưng Hương nhìn thấy hai mắt Trác Phàm nhìn mình đăm đăm trên mặt lại nổi lên một tia đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment