Mị Nhi sư muội, lúc trước nhận qua ân huệ của chúng ta, hiện tại làm mọi cách để hồi báo, cũng là đương nhiên. Ngươi là kẻ mới đến, cái gì cũng không biết, ở đó tùy tiện vu cáo cái gì?”
Ánh mắt khẽ híp lại một cái, Trác Phàm tựa hồ nghe ra chút đầu mối, trong lòng không khỏi càng thêm ai thán.
Chuyện nông phu cùng độc xà, hắn thấy qua không ít, còn tự mình trải qua. Dạng chuyện như vậy xuất hiện tại ma môn, lại có gì to tát.
Tự cho là mình từng có ân huệ với đối phương, đối phương liền trở thành nơi đáng giá để tín nhiệm, cách nghĩ này không chỉ có ngu thẳng, mà còn buồn cười.
Trong lòng lóe qua một tia bi thương, Trác Phàm tựa hồ lại nghĩ tới chuyện hắn tự bạo tại Thánh Vực năm đó, không khỏi ai thán một tiếng, nhìn về phía bốn người, bất đắc dĩ lắc đầu.
Chậm rãi đi thẳng về phía trước, vẻ mặt Trác Phàm nghiêm nghị, khiến cho bốn người bất giác sững sờ.
Đột nhiên, Trác Phàm duỗi ra một chưởng, dùng lực bóp mạnh cánh tay Khuê Cương.
Tê!
Bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, Khuê Cương nhất thời cảm thấy một cỗ đau đớn bứt rứt đánh thẳng vào đáy lòng.
“Ngươi làm gì?” Khuê Lang giật mình, hung hăng đẩy mạnh tay Trác Phàm ra, mặt đầy sát ý nhìn về phía hắn, nhưng trong nội tâm, lại sớm đã tràn đầy hoảng sợ. Lấy tu vi Thần Chiếu tứ trọng của hắn, Trác Phàm lại chỉ là tu giả Thiên Huyền thất trọng, bất ngờ đánh nhi tử hắn, hắn lại một chút cũng không phát giác, quả thực quỷ dị, hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng tất cả những thứ này, cũng là trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hắn, cho nên bên trong ánh mắt hắn nhìn về phía Trác Phàm bây giờ, đã xuất hiện từng tia từng tia kiêng kị.
Nhất cử nhất động của Trác Phàm đều lộ ra thần bí, khiến hắn không thể mò ra sâu cạn.
Không để ý ánh mắt kinh dị của mọi người đang nhìn mình, Trác Phàm chỉ chăm chú nhìn Khuê Cương, ánh mắt lạnh lùng, đặt câu hỏi: “Ngươi tu luyện Huyết Sát quyết đã bao lâu, cũng không ra nửa năm đi!”
“Ây... Ba bốn tháng!” Lông mày bất giác nhướng lên một cái, Khuê Cương vốn không muốn trả lời câu hỏi của Trác Phàm, nhưng nhìn lấy ánh mắt không cách nào làm trái kia của Trác Phàm, lại nhịn không được mà nói ra miệng.
Có lẽ liền chính đáy lòng hắn cũng đang buồn bực, vì sao phải trả lời câu hỏi của tên con ông cháu cha này?
Khẽ gật đầu, Trác Phàm sâu xa nói: “Tiểu tử, lần này thúc thúc ta lại tặng ngươi một câu châm ngôn, mọi thứ chớ cưỡng cầu, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu không ắt gặp đại nạn, hối hận cả đời!”
Thân thể nhịn không được run lên một cái, Khuê Cương bỗng cảm thấy lẫm liệt. Không biết tại sao, lời ấy của Trác Phàm lại có một loại lực lượng đặc thù, khiến hắn có cảm giác không thể không tin. Dường như nếu hắn không tin, câu châm ngôn này liền sẽ linh nghiệm vậy.
“Còn có ngươi, cũng giống vậy, nhớ kỹ câu nói này!” Lúc này, Trác Phàm vừa nhìn về phía phương hướng Nguyệt Nhi, vừa dặn dò.
Không khỏi sững sờ, Nguyệt Nhi hồ nghi trong lòng, không biết nội tình.
Nguyệt Linh lại sớm đã hét lớn một tiếng, trợn mắt nhìn về phía Trác Phàm nói: “Lăn, muội muội ta lập tức phải thi đấu ngoại môn, ngươi nói vậy là có ý gì? Diễn võ đài ở chỗ này không cần ngươi dựng, ngươi đi quét nghĩa trang phía sau núi cho ta, ở nơi đó thủ một tháng, ta không muốn gặp lại ngươi!”
“Không sai, coi như ngươi bối cảnh có sâu, một khi còn ở tạp dịch phòng đều phải nghe theo chúng ta. Hiện tại chúng ta sung quân ngươi đến sau núi quét lăng, không được sai sót, nhanh đi!” Khuê Lang cũng là gầm thét một tiếng, cùng nói lời ác ngôn.
Cười lạnh, Trác Phàm không cần phải nhiều lời nữa, quay người rời đi.
Chỉ là tiếng cười nhạo kia, lại thanh thanh sở sở truyền vào trong tai mỗi người có mặt tại đây: “Không nghe lời lão nhân, ăn thiệt thòi ở trước mắt. Tự gây nghiệt, không thể sống a!”
Hai người Nguyệt Linh cùng Khuê Lang, hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng Trác Phàm đã đi xa, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy sát ý. Nhưng hai người Nguyệt Nhi cùng Khuê Cương lại suy tư lời Trác Phàm nói, đầy bụng hồ nghi.
Bọn họ luôn cảm thấy, lời nói của Trác Phàm hình như có hàm ý, đối với bọn họ cũng có chỗ tốt, không phải là hại bọn họ!
“Nguyệt Nhi, các ngươi nghe kỹ, người kia chỉ thích nói bậy, chớ để bị hắn ảnh hưởng!” Nguyệt Linh nhìn hai người thật sâu, một lần nữa dặn dò: “Lần thi đấu ngoại môn này, các ngươi nhất định phải toàn lực ứng phó!”
Khuê Lang cũng khẽ gật đầu, vẻ mặt kỳ vọng mà nhìn xem bọn họ.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt kỳ vòng của bọn họ, hai người Nguyệt Nhi liếc nhìn nhau, đều bình thường trở lại.
Đúng vậy a, nếu bọn họ không cách nào tiến nhập nội môn, làm sao có thể xứng đáng với tâm huyết nỗ lực của tỷ tỷ và phụ thân đối với bọn họ chứ?
Kết quả là, lời Trác Phàm vừa mới căn dặn, trong nháy mắt bị bọn họ ném lên chín tầng mây…
Sau ba ngày, ngay khi thi đấu ngoại môn đang tiến hành hừng hực khí thế, thế nhưng tạp dịch phòng là tồn tại tầng dưới chót nhất trong toàn tông, lại không có tư cách đi quan sát trận thi đấu này.
Trong lúc nhất thời, lòng Khuê Lang cùng Nguyệt Linh đều nóng như lửa đốt, ở trong tạp dịch phòng chờ đợi tin tức chiến thắng của hai người Nguyệt Nhi cùng Khuê Cương. Tuy bọn họ tương đương yên tâm đối với thực lực của hai người, nhưng vẫn như cũ, muốn nhanh chóng biết kết quả hơn một chút.
“Yên tâm đi hai vị, hai người bọn họ nhất định có thể thuận lợi tấn thăng nội môn. Ngược lại là Trác Phàm hắn... đến bao giờ các ngươi mới để hắn trở về a? Nghĩa trang phía sau núi âm phong trận trận, cũng không phải nơi có thể ở lâu dài!” Viên lão một bên trấn an hai người Nguyệt Linh, một bên tìm cách cầu tình cho Trác Phàm.
Hung hăng trừng Viên lão một cái, Nguyệt Linh trợn mắt nói: “Hừ, tiểu tử kia tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về. Nếu không phải sợ tông môn truy cứu, lão nương thật muốn đem hắn vĩnh viễn chôn xương ở nơi đó, mới có thể giải mối hận trong lòng ta.”
Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, Viên lão từ chối cho ý kiến!
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng hét lớn lại đột nhiên từ ngoài cửa vang lên: “Quản sự tạp dịch phòng đi ra, chỗ các ngươi lại có người đến!”
Bất giác giật mình, Viên lão vội vàng một đường chầm chậm chạy ra ngoài, nhưng rất nhanh, liền lớn tiếng la lên: “Nguyệt Linh đại nhân, ngươi mau đến xem, là muội muội ngươi !”
Nguyệt Linh đang nóng vội chờ tin tức, vừa nghe được lời này, không khỏi cả kinh thất sắc, liền lập tức đi ra ngoài, lại nhìn thấy trên mặt đất có một thân ảnh toàn thân tắm huyết, đang hấp hối, chính là muội muội Nguyệt Nhi của nàng không thể nghi ngờ.
Mà bên cạnh nàng là một nam nhân lạnh lùng, liếc mọi người một chút, đạm mạc lên tiếng: “Ngoại môn đệ tử Nguyệt Nhi, trong khi thi đấu ngoại môn, bị thương nặng, gân mạch đứt đoạn, đã phế, hiện đặc biệt giao cho tạp dịch phòng xử lý...”