Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 935 - Chương 936: Tạp Dịch Mạnh Nhất (1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 936: Tạp dịch mạnh nhất (1)

Nghĩa trang phía sau núi Ma Sách Tông, chính là nơi chôn xương các đời tông chủ cùng các cung phụng trưởng lão trong tông môn. Bởi vì lúc còn sống có thực lực cường đại, cho nên sau khi chết dù được chôn ở đây từ rất lâu, năng lượng trong thể nội vẫn tồn tại, khó có thể tiêu tán, ứ đọng tại ngọn núi này, khiến chung quanh âm phong trận trận,phong thanh hạc lệ.

Người có thực lực không đủ mạnh, bất chợt tới nơi đây, tất sẽ bị âm khí nhập thể, ăn mòn gân mạch. Nếu để kéo dài, tất có tổn hại đến chân nguyên, dương khí càng ngày càng ngày suy kiệt, rơi vào vạn kiếp bất phục.

Cho nên, cho dù là đệ tử tạp dịch phòng đến quét dọn nơi này, cũng chọn đến vào giờ chính ngọ, dương khí đại thịnh, mới có thể đi vào nơi âm hàn này.

Về phần lưu lại qua đêm, thì không một người nào dám làm. Bởi vì một khi đến giờ Tý nửa đêm, âm hàn chi khí tại nơi này cường thịnh nhất, nhập cốt tam phân, không cách nào loại trừ được, nếu nguyên lực trong cơ thể không đủ hùng hậu, căn bản khó có thể ngăn cản.

Cho dù thực lực đủ mạnh, ở chỗ này cũng là có hại mà không có lợi.

Bất quá cho dù là như thế, tại trong đêm tối, trăng sáng giữa trời, vẫn như cũ có một bóng người màu đen, lẳng lặng mà ngồi chính giữa nghĩa trang, mặc cho âm phong gào thét tập kích thân thể, vẫn không nhúc nhích.

Quanh người hắn hiện ra hắc khí thâm thúy, đang không ngừng lượn lờ bốn phía, khi âm phong vừa mới tiếp xúc với hắc khí kia, liền trong nháy mắt bị hút đi vào, biến mất không thấy gì nữa.

Mà trên trán hắn có một ngọn lửa màu xanh đang thiêu đốt hừng hực.

Lại chính là Trác Phàm đang ở chỗ này tĩnh toạ tu luyện, luyện thần luyện thể!

Nguyên bản Nguyệt Linh cùng Khuê Lang phạt Trác Phàm đến nơi đây thủ lăng, vốn là muốn giáo huấn hắn một chút, cũng không phải là đưa hắn vào chỗ chết. Dù sao, khi còn chưa biết rõ bối cảnh của Trác Phàm, bọn họ cũng không dám làm như thế.

Mà lấy tu vi Thiên Huyền thất trọng của Trác Phàm, ở chỗ này tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng qua một tháng, nhất định cũng bị kiệt sức, chật vật không chịu nổi, đạt được hiệu quả giáo huấn hắn.

Thế nhưng không người nào cũng nghĩ tới, Trác Phàm đến đây lại như hổ vào rừng, rồng vào biển rộng, vô cùng thoải mái!

Những thứ âm phong này, có lẽ đối với người khác mà nói là đại sát khí tổn hại thân thể, nhưng đối với hắn mà nói, lại là đại bổ chi vật.

Dù sao Thiên Ma đại hóa quyết của hắn chính là biến hóa mọi thứ trong thiên địa trở thành năng lượng cho mình sử dụng, bây giờ có âm phong chứa đựng năng lượng của các đời cường giả Ma Sách Tông tự động đưa tới cửa, hắn há lại có thể không thu sao?

Kết quả là, hắn một bên vận chuyển công pháp tu luyện nhục thân, một bên đốt lên Thanh Viêm luyện hóa nguyên thần, hai thứ này không mâu thuẫn lẫn nhau, kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, chỉ vẻn vẹn ba ngày, tu vi Trác Phàm liền một đường tăng mạnh, ẩn ẩn có một loại cảm giác sắp đột phá.

Điều này không khỏi làm hắn mừng như điên, cái âm hàn nghĩa trang này đối với người khác mà nói có lẽ là nơi chết chóc, nhưng đối với hắn mà nói, lại là chân chính phúc địa a!

Có lẽ sau một tháng, Khuê Lang Nguyệt Linh để hắn rời đi, chưa chắc hắn đã muốn đi.

Vù vừ!

Đột nhiên, hai tiếng xé gió truyền vào trong tai hắn.

Khẽ chau mày, Thanh Viêm trên trán Trác Phàm nhất thời bị dập tắt, hắc khí toàn thân cũng thu nhập thể nội, mở ra hai con ngươi, thở dài, có chút u oán nói: “Ai, hai tên hỗn trướng này, không muốn để cho ta có được chuyện tốt đúng hay không? Đã đem lão tử phạt nhập cái nghĩa trang này quét rác, thế mà còn tới giám sát? Hừ, liền một phen an tâm tu luyện đều không có cách nào thanh tĩnh, ồn ào!”

Trác Phàm hùng hùng hổ hổ đứng dậy, tiện tay cầm lên cây chổi ở một bên,, tùy tiện gẩy đẩy đám lá rụng đầy trên mặt đất hai lần, làm bộ dáng.

Hắn cũng không muốn để hai người này lại có cắt bắt chẹt hắn, dài dòng một phen.

Các ngươi đã muốn tới giám sát, vậy thì lão tử biểu hiện một chút cho các ngươi nhìn kỹ…

Bá bá bá...

Trác Phàm quét qua quét lại trên mặt đất, giống như một con trâu già trung hậu, chỉ biết làm việc, không biết lười biếng.

Đúng lúc này, hai bóng người bỗng dưng rơi xuống trước mặt hắn, lại chính là hai người Khuê Lang cùng Nguyệt Linh. Chỉ là trong hai con ngươi của bọn họ đều là tản ra sát ý ngút trời.

Lông mày bất giác nhướng lên một cái, Trác Phàm nhìn về phía hai người, nghi hoặc lên tiếng: “Các ngươi làm sao vậy, không phải lão tử đang cần cù chăm chỉ quét dọn à, dùng loại ánh mắt này nhìn ta làm gì?”

“Trác Phàm, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn có mặt mũi hỏi ra. Tự mình làm chuyện thất đức, chính mình lại không biết sao?” Hung hăng cắn răng, Nguyệt Linh nộ hống lên tiếng.

Khuê Lang cũng là hai mắt đỏ thẫm, quát to: “Trác Phàm, cho dù ngươi có bất mãn với hai người chúng ta, thì gây chuyện với chúng ta là được, hai gia gia nãi nãi của ngươi sẽ ở chỗ này tiếp lấy. Việc gì phải động tay chân lên thân hai đứa bé kia, hủy bọn họ cả đời!”

Mí mắt không khỏi nhảy lên một cái, Trác Phàm trầm ngâm nửa ngày, tựa hồ đã minh bạch hết thảy, liền gật đầu, thở dài: “Quả là thế, thật sự đã xảy ra chuyện a!”

...

“Hừ, Nguyệt Linh ngươi nhìn xem, hắn quả thật biết tất cả mọi chuyện, việc này nhất định là hắn giở trò quỷ!” Khuê Lang thấy bộ dáng Trác Phàm như thế, càng thêm xác định hiềm nghi của hắn, Nguyệt Linh cũng là hai mắt phủ đầy lửa giận, hai nắm đấm nhịn không được xiết chặt lại.

Thấy tình cảnh này, sắc mặt Trác Phàm bất giác trở nên nghiêm túc, không còn vẻ trêu chọc cùng lỗ mãng như lúc trước, ngược lại dị thường đạm mạc nói: “Ta đã sớm khuyên các ngươi, mọi thứ chớ cưỡng cầu, các ngươi không nghe, hại hai cái tiểu bối, cũng không có cách nào!”

“Đánh rắm, ngươi hại muội muội ta, còn có nhi tử của Khuê Lang, thế mà còn có mặt mũi ở chỗ này giáo huấn chúng ta, lão nương hôm nay nhất định chặt đầu ngươi xuống , vì muội tử nhà ta đòi cái công đạo!”

Nguyệt Linh tức giận dị thường, đạp mạnh một bước, muốn xông lên, lại bị Trác Phàm vội vã khoát khoát tay, ngăn cản.

Lạnh lùng nhìn lấy hai người, trong mắt Trác Phàm cũng không có chút sắc thái nào, chỉ băng lãnh lấy tiếng: “Ta cùng hai vị không có thù oán gì, không muốn tùy tiện động thủ. Nếu như các ngươi cứ khăng khăng như thế, tự mình ném mất tánh mạng, nhưng là quá uổng phí.”

“Hừ hừ hừ... Khẩu khí thật là lớn, chẳng qua là một tên con ông cháu cha dựa vào bậc cha chú tiến vào tông môn mà thôi, chỉ có thực lực Thiên Huyền thất trọng, thế mà cũng dám cùng hai người chúng ta khiêu chiến? Ngươi có biết, Thần Chiếu cảnh cùng Thiên Huyền cảnh khác nhau ở chỗ nào hay không? Chúng ta chỉ cần dùng một cái ý niệm trong đầu, ngươi coi như không chết, cũng chỉ còn nửa cái mạng!” Cười lạnh, hai mắt Khuê Lang đỏ bừng, mỉa mai lên tiếng.

Bật cười lắc lắc đầu, Trác Phàm yên tĩnh mà nhìn xem hai người, trong mắt không có một tia gợn sóng, đạm mạc lên tiếng: “Chênh lệch giữa Thiên Huyền cùng Thần Chiếu, ta so với các ngươi còn rõ ràng hơn.

Bình Luận (0)
Comment