Rống!
Thanh long bay quanh Trác Phàm một vòng, rồi đột ngột phóng tới hai người nằm trên giường.
Bỗng dưng, Nguyệt Nhi toàn thân đại phóng thanh mang, cuồn cuộn nồng đậm khí tức sinh mệnh, không ngừng làm dịu thân thể đã tổn hại không chịu nổi của nàng, trong ánh mắt khó tin của mọi người, lấy mắt trần có thể thấy nàng đang cấp tốc khôi phục. Chỉ sau giây lát, liền hoàn hảo như lúc ban đầu. Khuê Lang cùng Nguyệt Linh trợn mắt hốc mồm, ánh mắt nhìn Trác Phàm, quả thực như là nhìn thần nhân hàng lâm, tràn đầy vẻ kính sợ.
Khó trách bốn tên tiểu quỷ Thần Chiếu lục tầng đều phải cực lực tôn sùng vị Trác quản gia này, quả không phải là không có đạo lý a!
Trác Phàm tiếp tục khống chế long hồn chui vào thể nội Khuê Cương. Vẫn là như vừa rồi, thanh mang tản ra nồng đậm sinh mệnh khí tức, Khuê Cương bởi vì huyết mạch bạo liệt, da thịt toàn thân khép lại, rồi đột nhiên biến mất, thậm chí ngay cả vết sẹo đều không có để lại.
Trác Phàm lần nữa khống chế long hồn, thu nhập thể nội, lúc này, hai người kia đã hoàn toàn như một đứa con mới sinh, da thịt bóng loáng trắng noãn, vô cùng mịn màng.
Nhìn chằm chằm hai thân nhân đang an tường ngủ, Khuê Lang cùng Nguyệt Linh nuốt ngụm nước bọt, trong ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, lại có vẻ lo lắng.
Bọn họ đã khỏi hẳn, vì sao còn không thấy tỉnh dậy?
Ư ư . . .
Đột nhiên, Nguyệt Nhi nhíu nhíu mắt, có vẻ buồn ngủ chậm rãi mở đôi mắt mông lung mắt. Nguyệt Linh thấy vậy lập tức đại hỉ kêu lên: "Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ!"
"Tỷ tỷ, ta. . ." Nguyệt Nhi mờ mịt nói: "Ta. . . Ta đây là làm sao vậy. . ."
Nguyệt Nhi vừa tỉnh dậy, theo lẽ thường muốn đưa tay xoa xoa đầu, nhưng chợt cảm thấy bị ai đó nắm lấy. Quay đầu nhìn qua, thấy Trác Phàm chính là dâm đãng lôi kéo tay nhỏ của nàng, mà lại khóe miệng còn mang theo nụ cười thô bỉ.
Ách. . . Tối thiểu, trong mắt nàng, chính là tình cảnh như thế.
"A. . . Ngươi làm gì vậy, tên hạ lưu!" Nguyệt cả kinh, Nhi vội vàng rụt tay lại, ngay sau đó . . . . Ba một tiếng, Trác Phàm lật hẳn cái mặt sang một bên, khóe miệng bất giác run rẩy, tức giận đến xạm xì mặt xuống.
Con mẹ nó, lão tử có làm gì đâu? Lão tử xuất thủ cứu tiểu nha đầu này một mạng, rồi được nàng báo đáp như vậy?
Nguyệt Linh thấy vậy, lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, ngay lập tức kêu lên: "Trác. . . Trác quản gia, ngài đừng nóng giận, nha đầu này vừa mới tỉnh dậy, còn đang mơ hồ đây, ngài tuyệt đối đừng chấp nhặt với nàng!"
Nói xong, Nguyệt Linh quay qua Nguyệt Nhi, giận mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, Trác quản gia vừa mới cứu cái mạng nhỏ ngươi, ngươi sao có thể làm như thế với người ta, còn không nhanh bồi tội?"
Nguyệt Nhi sững sờ, mê mang nhìn tỷ tỷ nàng, lại quay đầu nhìn Trác Phàm đang đầy mặt phiền muộn. Đây là có chuyện gì, tỷ tỷ nàng không phải rất ghét Trác Phàm à, làm sao bây giờ lại trông như rất cung kính với hắn thế, thậm chí gần như nịnh bợ a dua?
Nàng hiểu tỷ tỷ nàng, một thân ngạo cốt, nhất định sẽ không cúi đầu trước đám con ông cháu cha như Trác Phàm, nhưng bây giờ sao lại. . .
Nguyệt Nhi gãi đầu một cái, hoàn toàn không hiểu tỷ tỷ nàng khổ tâm, để Nguyệt Linh lòng nóng như lửa đốt, tức giận tới mức giơ tay giơ chân!
Nha đầu chết tiệt kia, làm sao lại không biết nhìn mặt mà hành sự? Bây giờ cái mạng nhỏ của ngươi còn đang nằm trong tay người ta đây, coi như người này cứu sống ngươi, nhưng bây giờ chợt muốn bóp chết ngươi, cũng không phải việc khó gì.
Đến lúc đó, tỷ tỷ chịu, không có có năng lực lại tiếp tục cứu ngươi a!
Nhìn Trác Phàm còn đang bưng bít lấy hai gò má đỏ bừng, bộ dáng âm trầm đến đáng sợ, Nguyệt Linh càng cuống cuồng. . .
"Ừm. . . Các ngươi ồn ào cái gì thế!" Đúng lúc này, Khuê Cương đưa tay xoa xoa hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, cũng chậm rãi tỉnh lại, chẳng qua là khi hắn mở mắt ra, nhìn thấy phụ thân kích động, còn có Trác Phàm nắm chặt tay hắn, liền sững sờ.
A, tiểu tử này làm sao cũng ở đây, phụ thân không phải rất ghét hắn sao?
Nhìn ra nghi hoặc trong mắt nhi tử, Khuê Lang trừng lớn mắt, sợ hắn ngáo lên mà phạm sai lầm như Nguyệt Nhi, liền vội vàng đi đến trước mặt hắn, một tay xách đầu hắn lên, ngay sau đó nhấn mạnh xuống, đồng thời hét lớn: "Tiểu tử thúi, lần này mạng ngươi được Trác thúc thúc của ngươi cứu về, còn không nhanh dập đầu ba cái, cảm tạ ân cứu mạng?"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người cứng đờ mặt, trong lòng không còn gì để nói.
Lúc trước Trác Phàm tự nhận là tiểu đệ Khuê Lang, kêu Khuê Cương gọi mình là sư thúc, Khuê Lang còn không ngừng phủ nhận, xem thường, miệt thị, căm ghét. Còn giờ khắc này, hắn lại ưỡn ngực nghiêm mặt, cực lực nhận người thân, rút ngắn quan hệ, làm cho tất cả mọi người đều xạm mặt xuống.
Nguyên lai một hán tử thiết cốt, cũng có thể vô sỉ như thế a!
Khuê Cương đầy mặt nghi hoặc, không rõ ý gì, nhất là còn đang ngồi trên giường, lại bị Khuê Lang nhấn đầu xuống, cái eo sắp bị hắn ép gãy. Nhưng hắn cũng đã rõ ràng, trước mắt phụ thân đối với Trác Phàm, chẳng những không ghét, còn có vẻ nịnh bợ. Hắn cũng chỉ đành tuân theo lệnh cha, cung kính ôm quyền, cảm kích nói: "Đa tạ ân cứu mạng của thúc thúc!"
"Ừm, câu này dễ nghe này!" Trác Phàm hài lòng gật đầu, ngay sau đó hung ác trừng Nguyệt Nhi, hừ nhẹ một tiếng, không còn để ý nàng nữa.