"
"Nghe nói năm đó đại cung phụng cũng từng là tạp dịch, thực lực cường hãn, số một toàn tông. Nhưng dù vậy, cũng chỉ là cung phụng, đây chính là tông quy, thiên cổ bất di!"
Hồ Mị Nhi gật đầu, vui vẻ cười nói: "Đã như vậy, Trác Phàm không cản đường chúng ta!"
"Đúng vậy, ta chỉ là lo lắng, tông chủ an bài hắn nhập tông, không phải là nhằm vào đệ tử chúng ta, mà chính là những lão đầu tử thượng tầng kia! Nếu cục thế giữa bọn họ bất ổn, vậy bố cục của chúng ta cũng phải đổi a!"
Một nơi khác, chỗ âm hàn nhất tại nghĩa trang sau núi, Trác Phàm cùng Nguyệt Nhi xuất hiện!
Hắt xì!
Nguyệt Nhi run run, chỉ cảm thấy gió lạnh tận xương, hai tay ôm chặt lấy mình, nhìn chung quanh, trong mắt đều là vẻ khẩn trương.
Tuy nàng không biết nơi này là nơi nào, nhưng sự quỷ dị của nơi này, đã làm cho nàng cảm nhận được thật sâu uy hiếp.
Nàng đã là Thiên Huyền sáu tầng, thế mà thoáng cái liền có thể bị hàn khí nhập thể, hắt hơi như người thường, có thể thấy được nơi đây không phải là đất lành.
Trác Phàm khoan thai lên tiếng: "Nguyệt Nhi, từ giờ trở đi, ngươi sẽ do ta điều giáo. Mặc kệ ta nói cái gì, ngươi đều phải làm theo, cho dù con đường phía trước có long đong đến mấy, có thống khổ đến mấy, cho dù ngươi thấy giống như đi chết, ngươi cũng phải đi cho ta. Mà lại, đừng nghĩ đến việc sẽ có người tới cứu ngươi, nơi này đã được ta bố trí kết giới, Khuê Lang cùng Nguyệt Linh căn bản không phát hiện nổi, nghe rõ sao chưa?"
Nguyệt Nhi không có quá nhiều lời, chỉ là đạm mạc gật đầu: "Biết òi!" sắc mặt nàng vẫn như cũ, giếng cổ không gợn sóng, đã sớm không để ý sinh tử.
Trác Phàm nhìn nàng thật kỹ, rồi cười khẽ: "Ngươi không có gì nghi hoặc sao? Bao quát tỷ lệ sinh tử, ngày sau thực lực tăng lên bao nhiêu các loại. . ."
"Không có!" Nguyệt Nhi lắc đầu, "Ta chỉ biết là, ngươi có cách giúp gân mạch của ta khôi phục như lúc ban đầu, có thể tiếp tục tu luyện, vậy là đủ. Còn những chuyện khác, ta không quan tầm!"
Trác Phàm cười nhạt gật đầu: "Như vậy thì tốt!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm đột nhiên đánh thủ quyết, chỉ ngón tay về phía trước, miệng thì thầm niệm: "Tụ âm chi địa, Thiên Phủ chi môn; quỷ thần lệ gào, tụ ta tâm; âm phong trận trận, vạch phá thương khung, diệt thần phá thiên!"
Ông!
Một đạo không gian ba động phát ra, trong ánh mắt khó tin của Nguyệt Nhi, trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một cánh cửa hư huyễn cao hơn hai mét.
Cọt kẹt một tiếng, cửa lớn từ từ mở ra, bên trong chỉ có một màu đen kịt, âm phong trận trận, tiếng gào thét liên tục. Nguyệt Nhi chỉ đứng cạnh cửa thôi, cảm nhận âm khí từ trong đó phát ra, trên tay đã kết lên một tầng sương lạnh, đôi bàn tay nàng nhất thời mất đi cảm giác.
"Đây. . . Đây là. . ." sắc mặt Nguyệt Nhi rốt cục không còn bình tĩnh nữa, sợ hãi kêu lên.
"Đây là kết giới cấp bảy do ta bố trí, Âm Phong Trận. Gàn phong âm lãnh trong nghĩa trang, toàn bộ hội tụ ở đây. Người bình thường vừa vào bên trong, nhất định bị thổi cho xương cốt đứt gãy, thần hồn câu diệt. Người nhát gan, không cần đi vào, chỉ nhìn thôi cũng có thể bị dọa cho hồn phi phách tán!"
"Có điều, ngươi là ngoại lệ, bởi vì bản thân ngươi chính là muốn đi tìm cái chết!"
Nguyệt Nhi run run người, bất khả tư nghị nhìn Trác Phàm, trong mắt đều là vẻ kinh dị, hắn làm sao lại biết mình đang nghĩ gì vậy?
Trác Phàm mỉm cười, tiếp tục nói: "Từ lần đầu gặp ngươi, ta đã phát hiện ngươi ác hơn người bình thường. Không chỉ đối với địch nhân, đối với mình cũng là như vậy. Khi đó ta coi là đây là ma tính trong ngươi, nhưng sau cùng nghe nói về ngươi, ta mới phát hiện, là ngươi quyết ý muốn chết. Bởi vì bản thân mình mà tỷ tỷ bị giáng chức xuống làm tạp dịch, cho nên cảm thấy mình là thứ vướng víu. Nên một mặt ngươi mới khắc khổ tu luyện, muốn không phụ hi vọng của tỷ tỷ. Một mặt khác lại là khắp nơi tìm chỗ để chết, không để ý sinh tử, cảm thấy cho dù mình chết cũng là chuyện tốt, có thể không làm một kẻ vướng víu."
"Cho nên, lúc ngươi biết ta không còn muốn cứu ngươi, ngươi cũng không có bao nhiêu thất lạc, vẫn rất bình thản. Chỉ vì ngươi vô dục vô cầu, vô dục tắc cương, ta nói đúng không?" Trác Phàm tự tin cười nói.
Nguyệt Nhi chăm chú nhìn ánh mắt hắn, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh dị, người này cư nhiên có thể thấy rõ nhân tâm như thế. Qua nhiều năm như vậy, dù là tỷ tỷ nàng, cũng không biết tâm tư nàng a.
"Được rồi, bất kể nói thế nào, đây là một phẩm chất không tệ, vừa hay có thể luyện Huyền giai cao cấp vũ kỹ, Âm Phong Đao!" Trên tay Trác Phàm chợt xuất hiện một ngọc giản, "Âm Phong Đao pháp chính là dùng âm phong luyện đao, mạnh hơn Ẩm Ma đao pháp của ngươi rất nhiều. Mà lại, gân mạch của ngươi đã có tì vết, quá dễ dàng để âm phong xâm nhập, xem như nhân họa đắc phúc, trước hết ta sẽ không chữa trị cho ngươi. Chỉ cần ngươi dựa theo công pháp vận chuyển, những âm phong này sẽ là đại sát khí của ngươi!"
Nguyệt Nhi tiếp nhận ngọc giản kia, đang muốn chuẩn bị tĩnh tâm xem, Trác Phàm lại đã đẩy tay, ném nàng vào trong kết giới: "Không có rảnh xem đâu, đi vào rồi xem đi!"
A!
Nguyệt Nhi kinh hô, nhưng cả người đã bay thẳng vào trong hắc động.
Âm Phong Đao, mấu chốt nhất chính là vào trong đại trận này mà vẫn bình tĩnh ứng đối, không sợ sinh tử. Nếu không, một khi thất kinh, tất bị âm phong cắn nuốt. Nguyệt Nhi luyện bộ ma đao này, chính là Trác Phàm dự mưu đã lâu. Lúc trước làm ra hết thảy, bao quát không chữa trị cho nàng, cũng không phải là Trác Phàm thật sự để bụng, tất cả đều là vì dẫn nàng vào cuộc.
Nếu không, chuyện nguy hiểm như vậy, dù nàng đồng ý, tỷ tỷ nàng cũng sẽ cực lực không đồng ý a. . .