Nếu không phải chức trách tông chủ, bản tông cũng lười đến chỗ này!"
Ách!
Thạch cung phụng ngớ người, ngay sau đó bàn tay vuốt râu chợt nắm chặt lại, trong lòng thầm giận.
Tà Vô Nguyệt nói lời ấy, rõ ràng là nói bọn họ nắm giữ nội môn thi đấu, sớm đã có kết quả, cho nên mới nói không đáng xem, nhưng lại làm cho hắn không phản bác được!
Bởi vì đây là sự cmn thật mà ai cũng rõ ràng.
Trong năm danh ngạch đệ tử tinh anh, đã có ba bé là của bọn họ, Quỷ Hổ, Liễu Húc cùng Hồ Mị Nhi. Hai người kia thì gọi là vất vả, bất đắc dĩ vì trấn an hắn và đám trưởng lão cung phụng kia, mới nhường cho Khuê Lang cùng Nguyệt Linh!
Những người còn lại thì không có thực lực tranh đoạt danh vị. Mà có thực lực này, cũng sớm bị bọn họ lấy các loại thủ pháp trừ diệt rồi. Có thể nói, nội môn này chỉ là hình thức.
Đại trưởng lão hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời mỉa mai của Tà Vô Nguyệt, cười nhạt nói. "Tông chủ, lần này chúng ta đâu có độc chiếm a, đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ!"
Tà Vô Nguyệt cười lạnh, trong lòng lại thầm hận.
Thân làm đại trưởng lão, cùng Thạch cung phụng liên thủ, quả nhiên rất khó chơi!
Đáng tiếc lúc trước đại cung phụng một lòng ngộ đạo, không hỏi thế sự, mới khiến cho Thạch cung phụng lợi dụng sơ hở, tay ôm đại quyền. Nếu không, có sự cân bằng thế lực giữa các cung phụng cùng trưởng lão, bọn họ sẽ không rơi vào tình cảnh khiến bọn họ biến thành đuôi to khó vẫy như hôm nay.
Bây giờ, coi như đại cung phụng muốn thu hồi quyền lực, trọng chỉnh quyền hạn mỗi cung phụng, cũng rất khó.
Bây giờ việc gõ đầu hai lão gia hỏa này, cũng chỉ có thể trông đợi ở Trác Phàm!
Tà Vô Nguyệt sầu lo trong lòng, sau đó nhìn xuống phía dưới, nhưng thủy chung không thấy Trác Phàm đến, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nội môn thi đấu, bắt đầu!" Tà Vô Nguyệt đạm mạc nói.
Nghe được lời này, trên đài, chư vị trưởng lão phân xét cùng khom người trước tông chủ và các vị cung phụng trưởng lão, sau đó nhìn về phía mọi người dưới đài, hét to: "Nội môn thi đấu, bây giờ bắt đầu!"
Vừa dứt lời, dưới đài nhất thời quần tình sục sôi, hô quát liên tục.
Tiếp đó, các trưởng lão phân xét từ trong ngực lấy ra một tấm lụa, bắt đầu xướng tên. Người được gọi thì lên sân tỷ thí.
Nhất thời, trên đài tranh phong bùng nổ, dưới đài hò hét trợ uy, vô cùng náo nhiệt!
Nhưng, không có người chú ý tới là, trong rừng cây ngoài ngàn mét, có ba bóng người u ám nhìn chém giết trên diễn võ đài, lại đều phát ra tiếng cười nhạo.
"Ha ha ha. . . Lại một trận thi đấu nhàm chán, kẻ có tiềm chất đã bị bọn họ xử lý trước cmnr!" Một người cười nói, nhưng trong tiếng cười lại đầy đắng chát.
Một người khác gật đầu, thở dài: "Ai, không có cách, tệ nạn tông môn chưa trừ diệt, khó có thể chấn hưng a! Vô Nguyệt thật là làm không tốt a. Thường cách một đoạn thời gian, lại phải nhìn đám người kia biểu diễn tiết mục quen thuộc. Nếu đổi thành ta, ta chắc phải xin nghỉ mất. Bây giờ nghĩ lại, chúng ta không được chọn làm tông chủ, nói không chừng còn là việc tốt!"
"Ha ha ha. . . Đúng vậy a, chúng ta vận khí tốt, Vô Nguyệt vận khí quá kém. Nhớ năm đó trên Song Long hội, chúng ta thật sự là bị những tên con ông cháu cha kia hại chết, sống sót sau cùng chỉ có bốn người chúng ta! Bây giờ, chúng ta còn không phải tự mình dạy bảo những tên đệ tử chẳng nên thân này, vận khí của chúng ta còn thật tốt vl!" Người thứ ba cười to, nhưng trong tiếng cười lại tràn đầy phẫn nộ.
Người thứ nhất bất đắc dĩ thở dài, khuyên nhủ: "Ừm. . . Trong đám đệ tử tinh anh vẫn có mấy người tài năng xuất chúng. . ."
"Đúng vậy a, mấy tên kia tên nào cũng cuồng đến tận trời, nhưng ai có thể dẫn đội đi tham gia Song Long hội lần này? Hừ, đừng nói thực lực còn không phải là đỉnh cấp đại lục, cho dù bọn họ là tuyệt thế cao thủ thế hệ trẻ tuổi, nhưng năm bè bảy mảng, lại có thể thành đại sự gì?" Người thứ ba gầm lên.
Hai người còn lại nghe thế, cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Đột nhiên, người đầu tiên dường như nghĩ đến cái gì đó, hưng phấn nói: "Đúng rồi, Vô Nguyệt lần này đi Thiên Vũ, không phải đi tìm một đệ tử thực lực cường hãn trở về à, không biết người kia như thế nào?"
"Ai, đừng nhắc tới nữa, Đế Vương Môn như nào, ta biết quá rõ, cả một gia đình đều cuồng tự luyến, lúc nào bên miệng cũng là thiên mệnh sở quy, con mẹ nó, phiền chết mất. Coi như có thực lực, ta cũng lười gặp hắn!" Người thứ ba nói.
Hai người kia nghe thế thì lại thở dài.
Thế nhưng bọn họ còn không biết, lần này đến Ma Sách Tông, không phải quý công tử Hoàng Phủ Thanh Thiên, mà chính là Chân Ma Trác Phàm!
Một nơi khác, nghĩa trang phía sau núi, ông một tiếng, một bóng người yểu điểu đột nhiên lao ra từ âm phong kia, trong hai con ngươi lóe qua từng đạo phong cương, lộ ra vẻ tàn khốc!
Trác Phàm hài lòng gật đầu, trong tay xuất hiện một bình sứ nhỏ, cười nói: "Thời gian không còn sớm, dùng nó, đi hoàn thành nhiệm vụ của ngươi đi. . ."