Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 975 - Chương 976: Khúc Mắc

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 976: Khúc mắc

"Ây. . . Các ngươi làm cái quỷ gì vậy?" Trác Phàm ngây ngốc nói.

Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều mười phần kiên định, lại nhìn lên Trác Phàm, cung kính đồng thanh nói: "Xin sư phụ thu chúng ta làm đồ đệ!"

"Ha ha ha. . . Chúc mừng Trác quản gia!" Viên lão cười nói, đồng thời còn đẩy Trác Phàm lên.

Trác Phàm run rẩy cả người, 100 ngàn đầu thảo nê mã lao nhanh qua, giận dữ mắng: "Chúc mừng em gái ngươi, ta chỉ là đệ tử, thu đồ đệ cái gì? Muốn bái sư, tìm những trưởng lão kia cung phụng đi!"

Trác Phàm chỉ Nguyệt Nhi, "Nhất là ngươi!" trong mắt đầy vẻ ngờ vực: "Ngươi đừng nói cho ta biết là ngươi không đánh thắng, ngươi đã đánh thắng, thì lẽ ra nên thay thế vị trí Hồ Mị Nhi, dù không phải đệ tử tinh anh, ít nhất cũng phải là đệ tử nội môn, tự nhiên chạy về tạp dịch phòng làm gì?"

Nguyệt Nhi suy nghĩ một hồi, giây lát, ánh mắt cũng trở nên kiên định: "Bái sư!"

"Bái cái nịt, trong nội môn còn một đám lão già đang chờ ngươi bái đây, tiền đồ tốt vẫy chào ngươi, ngươi lại chạy về chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì?!" Trác Phàm bất đắc dĩ than thở.

Nguyệt Nhi cứng rắn trả lời: "Ta cảm thấy bái ngươi làm thầy còn mạnh hơn bái bọn họ!"

"Mạnh cái rắm, lão tử chỉ là một tên tạp dịch quèn. Ngươi bái ta làm thầy, còn không bằng tạp dịch, có gì mà mạnh?"

Nguyệt Linh vội vàng nói giúp vào: "Trác quản gia, tục ngữ nói núi không tại cao, có tiên mới có danh; nước không tại sâu, có Long thì linh nghiệm. Toàn bộ Ma Sách Tông, ta chưa thấy qua ai có thể ba tháng ngắn ngủi, điều giáo đệ tử được như ngài. Ta tin tưởng Nguyệt Nhi nhà ta bái ngài làm thầy, nhất định có thể đạp vào đỉnh phong, ngài đừng tự coi nhẹ mình!"

"Đúng vậy a, tiểu tử thúi nhà ta giao cho ngài điều giáo, hy vọng có thể mau mau đuổi kịp sư tỷ hắn, ha ha ha. . ." Khuê Lang ngu ngơ cười nói.

Trác Phàm tức xạm mặt lại xuống, lạnh lùng nói: "Các ngươi đừng hối hận, tạp dịch phòng không có cái gì, dù ta có điều giáo thế nào, không có linh thạch đan dược cho bọn họ tu luyện, ngươi cảm thấy bọn họ tiến triển được bao nhiêu?"

Viên Lão chợt cười to, "Ha ha ha. . . cái này thì các ngươi không cần lo lắng, Trác quản gia là đại thổ hào, dù nhét thêm cho hắn mất tên đệ tử nữa, hắn vẫn dư sức gánh, các ngươi giao hai đứa nhỏ này cho hắn, không sai đâu! Ngươi xem thân trang bị này của Nguyệt Nhi, phóng nhãn cả cái tông môn, cung phụng trưởng lão có thể xuát ra được, chỉ có mình Trác quản gia!"

Khuê Lang Nguyệt Linh nghe thế thì không ngừng gật đầu, ánh mắt nhìn Trác Phàm sáng lấp lánh.

Nếu không phải hai người bọn họ sớm đã vào nội môn, bái sư tôn, hai người bọn họ chắc chắn sẽ bái sư người thổ hào này. Chỉ vì tài lực của Trác Phàm thật là khiến người ta trông mà thèm a!

Trác Phàm cạn lời nhìn Viên lão, không thể làm gì khác hơn ngoài việc thở dài: "Viên lão, ngài nhất định phải như vậy sao?"

"Ha ha ha. . . lão hủ có ý tốt mà, Nguyệt Nhi sáng suốt cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh ngài, tấm lòng thành như vậy, ngài sao phải từ chối! Còn thân phận của đệ tử, cái gọi là Đạt Giả Vi Sư, ngài không cần tính toán chi li như thế!".

Trác Phàm lại vẫn lắc đầu: "Ta là tuyệt đối sẽ không thu đồ đệ, bây giờ không, tương lai cũng sẽ không. Viên lão, ngươi không cần nhiều lời nữa!"

"Còn nữa, Khuê Cương tiểu tử kia!" Trác Phàm lại chỉ Khuê Cương nói: "Nếu ngươi muốn giống như Nguyệt Nhi, muốn đánh vào nội môn, ta có thể điều giáo ngươi tháng ba, về sau hai ta không còn liên quan, nếu không nguyện ý thì cút cho ta!"

Nói xong, Trác Phàm quay người lại đi thẳng vào trong phòng, sập một tiếng, cửa phòng đóng chặt lại.

Nguyệt Linh cùng Khuê Lang thấy thế thì giật mình nhìn nhau, đều thấy hơi nghi hoặc, sao Trác quản gia lại đột nhiên nổi giận đùng đùng như vậy, không phải chỉ là bái sư thôi sao?

"Trác quản gia, Nguyệt Nhi nàng đã bỏ đi tư cách vào nội môn, cam nguyện trở lại tạp dịch phòng, ngài không nhận nàng, tiền đồ của nàng sẽ bị hủy mất!" Nguyệt Linh lớn tiếng khẩn cầu.

Trong phòng liền truyền ra từng tiếng cười lạnh: "Hủy thì hủy, đây là nàng tự quyết định, liên quan gì ta?"

Nguyệt Linh sững người, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài. Sau đó, mọi người lại hi vọng nhìn Viên lão.

Viên lão khẽ vuốt râu dài, âm thầm suy nghĩ, sau đó nhìn bọn họ, lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng có, trấn an: "Các ngươi chờ chút, lão hủ vào nói chuyện với hắn một hồi, nhất định sẽ thúc đẩy việc này. Đây không chỉ là vinh nhục cá nhân của các ngươi, còn có liên quan đại kế tông môn a!"

Mọi người sững sờ, bái Trác Phàm làm thầy, quan hệ tiền đồ bọn họ thì đúng rồi, sao lại liên quan cả đại kế của tông môn.

Nhưng không chờ bọn họ hỏi ra lời, Viên lão đã mở cửa vào phòng.

Đến tận đây, gian phòng chỉ còn có hai người bọn họ, có thể thật lòng tâm sự.

Viên lão cười nhạt nói: "Trác quản gia, có tâm sự phải không?"

"Không có!"

"Vậy chính là có khúc mắc?"

"Càng không có!" Trác Phàm lắc đầu nói.

Viên lão cười cam thâm mạt trắc: "Quả nhiên là có khúc mắc a!"

Trác Phàm hơi không kiên nhẫn, như một đứa bé khó chịu mà hừ lạnh: "Ta nói rồi, không có!"

"Vậy vì sao đối với chuyện thu đồ đệ, ngươi lại phản cảm, bài xích, chán ghét, căm hận. . . như thế"

"Ta quen độc lai độc vãng, không hy vọng có thêm kẻ vướng víu bên người!" Trác Phàm lạnh lùng đáp.

Viên lão lại cười thần bí, lắc đầu cười: "Ha ha ha. . . Lão phu sống nhiều năm như vậy, gặp không ít người, thấy không ít chuyện, ngươi không lừa được ta. Nếu chỉ là bồi dưỡng đệ tử, đối với việc này, hẳn là không quan tâm, hoặc thái độ đạm mạc, mà không phải phẫn hận, ngươi nhất định có khúc mắc trong lòng. Nói nghe coi, không chừng lão phu có thể giúp ngài giải quyết!"

Trác Phàm cúi đầu suy từ thật lâu, cuối cùng thở dài nói: "Viên lão, ngài có từng bị đồ đệ bán chưa?"

"Hắc hắc hắc. . . Trác quản gia nói đùa, lão hủ chỉ là một tên tạp dịch, thực lực thấp, ai nguyện làm đồ đệ của lão hủ a. Làm sao, trước kia ngươi bị đồ đệ bán à?" Viên lão thấy hi vọng, sáng mắt lên hỏi.

Trác Phàm thở dài, trong mắt lóe lên vẻ hiu quạnh: "Cái gọi là dạy hết cho đệ tử, sư phụ sẽ chết đói. Năm đó ta với hắn thân như cha con, hắn lại vì một vật trên người ta mà liên hợp ngoại nhân, thừa dịp lúc ta tu luyện mà đánh ta trọng thương. Kể từ lúc đó, ta thề, tuyệt không thu đồ đệ!"

Nói đến đây, trong mắt Trác Phàm phát ra một đạo tinh quang khiếp người, dạt dào sát ý.

"Ách, vậy hắn thế nào rồi, ngươi giết hắn báo thù rồi sao?" Viên lão thì thào nói.

Nếu Trác Phàm đã báo thù, nói rõ khúc mắc hoặc nhiều hoặc ít có thể giải, nếu không. . . Vậy oán niệm sẽ càng ngày càng chặt, cuối cùng biến thành nút chết

Trác Phàm cắn răng, hung tợn nói: "Hắn cách ta quá xa, ta nhất thời không đến được nơi đó. Nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ tìm được hắn, !"

Viên lão gật đầu nói: "Đã vậy, ngươi càng phải thu hai đứa nhỏ kia làm đồ đệ!"

Ách. . .

Trác Phàm khó hiểu hỏi: "Viên lão, ngươi có ý gì, xát muối lên vết thương có phải không, biết rõ ta thế này còn nói ta nhất định phải thu chúng. . ."

Viên lão khoát khoát tay, thản nhiên nói: "Không không không. . . Ngươi đừng hiểu lầm, thực ta khuyên ngươi làm như thế, hoàn toàn là vì muốn tốt cho ngươi! Cái gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông, khúc mắc của ngươi là do bị đồ đệ gây nên, tự nhiên cần đồ đệ cởi ra, nếu ngươi một làn bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng. Vậy khúc mắc của ngươi sẽ vĩnh viễn không được giải. Cứ thế mãi, khả năng thời khắc mấu chốt sẽ biến thành tâm ma, hại tự thân a!"

"Nếu ngươi có thể điều giáo ra mấy tên đồ đệ ra dáng, có lẽ ngươi sẽ giải quyết khúc mắc này dễ dàng hơn. Chúng ta là ma đạo tu giả, luôn luôn nghịch thiên mà đi, bất luận con đường trước như thế nào, đều phải xông tới, đây chính là lịch luyện. Trải qua kiếp nạn, phương thành chánh quả, nếu ngươi không thể vượt qua khúc mắc, chỉ muốn tránh né, cho dù tư chất ngươi có mạnh, tu vi có cao, cũng khó đạp đỉnh phong. Bởi vì ngươi còn chưa có cường giả chi tầm!"

Nói rồi, Viên lão chỉ tay vào tim Trác Phàm.

Trác Phàm nhìn hắn, nhất thời cảm thấy trái tim có thứ gì đó trở nên thoải mái, thông suốt hơn rất nhiều, toàn thân nguyên lực bất giác bùng lên, vô niệm mà động.

Tâm cảnh của hắn, không ngờ lại tăng lên. . .

"Viên lão, nếu không phải tu vi của ngươi thực sự quá kém, ta nhất định bái ngươi làm thầy!" Trác Phàm cười nói.

Viên lão hơi nao nao, rồi ấm áp gật đầu: "Nếu có một đồ đệ như ngươi, lão hủ sống cũng không uổng!"

Nói xong, hai người đều cười to lên.

Giống như hai vị tri âm, tâm tâm tương liên!

Về sau, hai người ra bên ngoài, thấy hai tên tiểu bối còn quỳ trước cửa, Trác Phàm mới chính thức tuyên bố thu đồ đệ. Làm cho bốn người Khuê Lang Nguyệt Linh cảm động quá đỗi, không kìm được mà nhảy cẫng hoan hô.

Bình Luận (0)
Comment