Giờ năm người bọn họ danh chấn Tây Châu, bởi vì tâm cảnh của bọn họ chỉ dưới đại cung phụng thôi."
Quỷ Hổ run run, trong mắt lần nữa nổi lên vẻ hi vọng, nhưng rất nhanh, hắn lại thì thào hỏi: "Như vậy, sư phụ, tiểu tử kia. . . tâm cảnh cỉa tiểu tử kia, hiện đại khái là trình độ gì, so với ngài thì sao?"
"Cao hơn ta rất nhiều!" Đại trưởng lão thở dài, sâu xa nói: "Người kia là đại kỳ tài, chẳng những thực lực chí cao, tâm cảnh cũng cao đến đáng sợ. Lúc đó ta thấy hắn xuất thủ bình tĩnh, cho ta đại cảm giác giống như cung phụng!"
Cái gì?
Quỷ Hổ giật mình, quả thực không thể tin được, thực lực của Trác Phàm dù mạnh hơn hắn nhiều, hắn đúng là không ngờ, nhưng tâm cảnh thế mà có thể sánh vai với đại cung phụng!
Đại trưởng lão cười khổ lắc đầu, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Quỷ Hổ, tiểu tử này không phải thường nhân, hẳn là cao thủ mà tông chủ mời từ bên ngoài đến. Các ngươi không có ai là đối thủ của hắn, cho nên đừng có chơi đồ đi tuỳ tiện chọc vào hắn, gặp hắn phải lịch thiệp ba phần. Chỉ sợ tông chủ mời hắn tới, là nhằm vào trưởng lão cung phụng chúng ta. Ai, tông chủ rốt cục động thủ a. . ."
Quỷ Hổ ngũ vị tạp trần. Trác Phàm, rõ ràng là Thiên Huyền cảnh mà thôi, đối thủ của hắn lại không phải đệ tử, mà chính là trưởng lão cung phụng. Khó trách, lúc trước khi hắn xuất thủ, trong mắt hoàn toàn không có ta. Nguyên lai hắn vốn không để ta vào mắt!
Quỷ Hổ bật cười lắc đầu, trong miệng đắng chát. Có lúc nào hắn bị coi thường như thế a, làm đối thủ của người ta thôi cũng không tư cách. . .
. . .
Vẫn là kết giới tại nghĩa trang sau núi kia, Trác Phàm mang theo Nguyệt Nhi Khuê Cương đi đến. Bỗng nhiên, Khuê Lang Nguyệt Linh xuất hiện trước mặt bọn họ, cả hai cùng ôm quyền khom người: "Khởi bẩm Trác quản gia, tất cả đều đã sẵn sàng!"
"Tốt, các ngươi tránh ra!" Trác Phàm đẩy hai người qua một bên, sau đó tạo ấn quyết, miệng quát lên: "Huyết tinh hải phi trùng thiên, sơn thương hỏa hải nhập càn khôn!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm chỉ tay về phía trước.
Ông!
Không gian ba động nổi lên, trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một đại môn hư huyễn, sau đó đại môn từ từ mở ra, ngay lập tức truyền tới từng tiếng kêu gào!
Khuê Cương giật mình, cẩn thận từng li từng tí nói: "Sư phụ, ta phải vào sao?"
"Nói nhảm, cha ngươi với Nguyệt Linh lần trước chuyển đến những thi thể này, lão tử mới bày ra linh trận cấp bảy cho ngươi, Huyết Sát Trận, chuyên môn giúp ngươi tu luyện Huyết Sát quyết, nếu ngươi không vào, chẳng phải đã phụ lòng chúng ta?" Trác Phàm rất đương nhiên nói.
Khuê Cương run lên, cảm thấy cuống họng hơi khô chát, nghe đầy tiếng kêu gào cuồn cuộn lệ khí truyền tới, tâm thần bất định không thôi: "Sư phụ, có thể nguy hiểm hay không."
"Nói nhảm, không có điểm nguy hiểm mà có thể gọi là tu luyện à? Ngươi cho rằng Nguyệt Nhi làm thế nào mà tháng ba liên tục vượt ba cấp? Lúc trước ta tạo cho nàng Âm phong trận kia, người ta không nói hai lời liền nhảy vào, ngươi sẽ không phải còn không bằng tiểu cô nương người ta chứ!" Trác Phàm khinh bỉ nói.
Nguyệt Nhi lại chợt nhỏ giọng nói: "Sư phụ, là ngươi đẩy ta!"
Trác Phàm quay phắt đầu trừng nàng, tức giận nói: "Đừng có ăn nói lung tung"
Nguyệt Nhi co rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa, Khuê Cương lại cười trộm.
Khuê Lang chợt tiến tới xách cổ Khuê Cương lên, thẳng tay ném hắn vào, đồng thời mắng to: "Đường đường nam tử hán, muốn đặt chân thế gian, tất nhiên phải mạo hiểm. Nếu ngay cả chút can đảm này mà ngươi còn không có, sao xứng làm nhi tử Khuê Lang ta?"
"A, lão cha, ngươi đây là hố nhi tử a!" Từ trong Huyết Sát Trận truyền ra tiếng hét đầy bi thiết, tiếp theo chính là tiếng tru tê tâm phế liệt.
Khuê Lang nghe thế, vẫn khá lo lắng nhìn sang Trác Phàm.
Trác Phàm thờ ơ nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Đừng nhìn ta, là các ngươi cứ nhất định phải bái sư, ta dạy đồ đệ chính là như vậy. Trận pháp này, ta lựa theo cực hạn thực lực hắn mà bài bố, nếu hắn có thể nhanh chóng đột phá thì sống; nếu không thì chết!"
"A, chết thật luôn?" Khuê Lang giật mình, cả kinh trợn mắt hốc mồm!
Trác Phàm cười tà gật gật đầu,: "Đúng vậy a, giờ hối hận sao, muộn rồi. Lão tử dạy đồ đệ luôn luôn như thế, không thành công, thì thành nhân!"
Khuê Lang lo lắng quá đỗi. Hắn ngay từ đầu coi là chỉ chịu chút khổ, không ngờ còn thật nguy hiểm đến tính mạng, Trác Phàm làm việc thật tuyệt tình a.
Trác Phàm lại bắt đầu kết động thủ quyết, sau một khắc, một trận môn khác xuất hiện. Trác Phàm tay mắt lanh lẹ bắt lấy Nguyệt Nhi, lại không chút do dự ném thẳng vào.
Nguyệt Linh giật mình, còn chưa kịp phản ứng, trong sương mù đã truyền ra tiếng kêu gào thống khổ của Nguyệt Nhi.
"Trác quản gia. . ." Nguyệt Linh vội vàng nói.
Trác Phàm lạnh lùng nói: "Đây là huyễn trận, là chỗ luyện tâm. Trước kia ta chỉ là tùy tiện điều giáo, có thể cho bọn họ học cấp tốc. Nhưng đã làm đồ đệ của ta, ta không thể không suy nghĩ con đường sau này cho bọn họ. Huyễn cảnh này, mỗi một canh giờ sẽ cho nàng trải qua cả đời này một lần. Sướng vui đau buồn, đều có đủ. Chờ nàng nhìn thấu hết thảy là đại công cáo thành."
Nguyệt Linh khẽ gật đầu, từ trong huyễn trận, nghe tiếng Nguyệt Nhi lúc thì cười to, lúc lại khóc lớn, nàng làm tỷ tỷ, vẫn còn không đành lòng lắc đầu.
Cả đời đứa nhỏ này không thuận a. . .