Trác Phàm hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tinh quang, nghiêm túc gật đầu: "Chính là ở đây!"
Tạ Thiên Dương cùng Tiết Ngưng Hương không hiểu, nghi ngờ nhìn hắn, Trác Phàm vung tay lên nói: "Thiên Dương huynh đệ, làm phiền ngươi để Toản Sơn Thử từ nơi này đào hang đến Lưu Kim Tuyền Đàm, sau đó dựa theo tấm bản đồ này bố trí trận pháp."
Trác Phàm chỉ vị trí trung tâm trên bản đồ: "Nơi này chính là Lưu Kim Tuyền Đàm!"
Tạ Thiên Dương giật mình, chỉ xung quanh bản đồ nói: "Để nó từ nơi này đào hang đến Lưu Kim Tuyền Đàm không có vấn đề gì, nhưng để nó đặt linh thạch ở những địa phương này, bố trí trận pháp. . . phải đến một nghìn khối trở lên."
"Không sai, thật sự là ba nghìn hai trăm hai mươi mốt khối."
Trác Phàm gật gật đầu, thản nhiên nói: "Hình thể Toản Sơn Thử nhỏ bé, mỗi lần chỉ có thể ngậm một khối Linh thạch. Nói cách khác, nó phải tới lui ba nghìn hai trăm hai mốt lần mới có thể bố trí trận pháp trong lòng đất quanh Lưu Kim Tuyền Đàm."
Tạ Thiên Dương hít sâu một hơi, Tiết Ngưng Hương cũng cả kinh che miệng, kêu lên: "Ngươi muốn nó mệt chết à."
Toản Sơn Thử đứng trên đầu vai Tạ Thiên Dương dường như cũng nghe rõ kế hoạch của bọn họ, hai mắt đảo quanh, lập tức nằm vật xuống giả chết!
Mẹ nó, tiểu tử này chắc chắn muốn chơi chết ta, loại chuyện ngu này lão tử không làm, chết càng khỏe hơn!
Toản Sơn Thử nhắm chặt hai mắt, cho dù từ trên bờ vai rơi xuống, đầu đập xuống đất đau đớn cũng cố gắng nhắm chặt mắt, chỉ có thân thể run không ngừng lại bán đứng nó.
Trác Phàm cười xùy một tiếng, không để ý tới vật nhỏ này, nhìn chủ nhân của nó nói: "Hiện tại chúng ta không có nhiều thời gian, Kim Cương Lưu Sa có thể bạo phát bất cứ lúc nào, mau cho tiểu gia hỏa này hành động đi."
"Nhất định phải làm như thế sao?" Tạ Thiên Dương liếm liếm bờ môi, mặt sắc mặt ngưng trọng.
Trác Phàm khẽ cười một tiếng: "Nếu như ngươi có thể thần không biết quỷ không hay dưới mí mắt bọn họ bố trí xuống trận pháp, cũng có thể!"
Lại nhìn tiểu gia hỏa ngã trên mặt đất, Tạ Thiên Dương có chút không đành lòng.
Trác Phàm thì tiếp tục mê hoặc: "Một Toản Sơn Thử, về sau muốn bao nhiêu cũng có nhưng Kim Cương Lưu Sa. . . Hắc hắc hắc, chỉ cần ngươi làm theo ta, cam đoan ngươi kiếm lời đầy bồn đầy bát!"
Bị lời của Trác Phàm thuyết phục, ánh mắt Tạ Thiên Dương lóe qua một đạo tinh quang, mạnh mẽ gật đầu: "Được, chỉ là linh sủng cấp một, cùng lắm thì lão tử từ bỏ, ha ha ha. . ."
Nghe đến lời này, Toản Sơn Thử bỗng nhiên nhảy dựng lên, hai mắt lưng tròng nhìn về phía Tạ Thiên Dương với ánh mắt khẩn cầu.
Chủ nhân, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy chứ, nếu làm như vậy ta sẽ bị mệt chết đó!
Nhưng Tạ Thiên Dương hoàn toàn không nhìn tới nó, trong mắt nó là nụ cười tà dị của Trác Phàm cùng Tạ Thiên Dương.
Tiết Ngưng Hương nhìn vật nhỏ đáng yêu, lòng nhân từ nổi lên, ôm nó vào ngực an ủi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Trác Phàm.
Có điều Trác Phàm lại không quan tâm, riêng Tạ Thiên Dương chỉ quan tâm Kim Cương Lưu Sa, làm gì còn ai quan tâm Toản Sơn Thử này chứ.
Sau đó dưới uy nghiêm của chủ nhân Tạ Thiên Dương, Toản Sơn Thử bị ép đào hang tới Lưu Kim Tuyền Đàm, chỉ trong phút chốc, trong lòng đất, theo bản vẽ của Trác phàm đã tạo thành thông đạo đan chéo nhau.
Thế nhưng, vị Thiên Huyền trưởng lão tĩnh tọa bên trong Lưu Kim Tuyền Đàm lại không phát giác ra.
Tiếp đó, vận mệnh đau khổ của Toản Sơn Thử bắt đầu, nó ngậm từng khối Linh thạch vận chuyển xuống tuyền đầm, lúc đầu còn tốt, đến một trăm khối nó đã mệt mỏi mồ hôi nhễ nhại, da lông đều ướt nhẹp.
Sau năm trăm khối, tiểu gia hỏa kia đã bắt đầu thở không ngừng.
Tiết Ngưng Hương có chút không đành lòng, muốn để tiểu gia hỏa này nghỉ ngơi một chút nhưng hai tên ma quỷ Trác Phàm và Tạ Thiên Dương giống như đại chủ bóc lột bần nông vậy, không ép khô đến chút sức lực cuối cùng thì quyết không bỏ qua.
Riêng là Tạ Thiên Dương, hiện tại trong đầu chỉ có Kim Cương Lưu Sa, làm gì còn để ý đến linh sủng hắn bị mệt gần chết chứ.
Sau đó Toản Sơn Thử chỉ có thể vận chuyển từng lần một, Tiết Ngưng Hương thấy nó đáng thương, cho nên mỗi lần trở về đều vụng trộm cho nó ăn uống nước, đây cũng là niềm an ủi của nó lúc này.
Hiện tại Tiết Ngưng Hương trong mắt tiểu gia hỏa chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm.
Nó hận lúc trước nhận nhầm chủ nhân, chủ nhân nó đã bị Ma Vương Trác Phàm dẫn dụ, không còn để ý tình nghĩa giữa bọn họ, muốn nó mệt mà chết.
Chờ khi nó đem khối linh thạch sau cùng chôn xuống, trở về như muốn hấp hối, Tiết Ngưng Hương ôm nó vào trong ngực, trấn an vỗ về mới khiến nó cảm thấy sống sót sau tai nạn vừa rồi.
Trác Phàm khẽ cười một tiếng, nhìn Tạ Thiên Dương, cười nói: "Xem đi, ta nói tiểu gia hỏa này không có vấn đề mà."
Bất đắc dĩ gật đầu, Tạ Thiên Dương thở dài nói: "Đúng vậy, có điều về sau nó cũng hận chết chủ nhân là ta đây."
"Không có cách nào, trong vòng ba ngày phải bố trí xong đại trận, đành phải cưỡng bức nó, nếu không vật nhỏ này nhất định lười biếng." Trác Phàm nhún nhún vai, thở dài một tiếng: "Nếu chỉ như vậy đã khiến nó mệt chết, vậy thì không phải là Linh thú cấp một."
Vừa dứt lời, Trác Phàm đột nhiên đứng dậy, ánh sáng trong tay chớp động liên tục, đã bố trí xuống đại trận khác ở bờ sông nhỏ này, trận quyết trong tay đánh xuống, chỉ một thoáng, tất cả Linh thạch chôn dưới đất đều lóe lên quang mang.
Một cỗ dao động vô hình trong nháy mắt khuếch tán ra, hai đại trận xa mấy ngàn dặm dường như có mối liên hệ nào đó, hô ứng lẫn nhau.
Đột nhiên thân thể trưởng lão ngồi trong Lưu Kim Tuyền Đàm run lên, mở to mắt, trên mặt đều là vẻ nghi hoặc: "Chuyện gì xảy ra? Vì sao trong lòng lão phu cảm thấy bất an?"
Bên cạnh sông nhỏ, thân mình Trác Phàm hạ xuống nở nụ cười chắc thắng: "Mọi chuyện sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội! Đợi đến ngày Kim Cương Lưu Sa xuất thế, vị Thiên Huyền trưởng lão U Minh Cốc kia nhất định sẽ giật mình, hắc hắc hắc. . ."