Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 995 - Chương 996: Cảnh Cáo

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 996: Cảnh cáo

"Muốn nhập chữ Thiên môn, trước ước lượng rõ ràng thực lực bản thân, lão tử đi vào cửu tử nhất sinh mới ra được ngoài đấy!"

Trước trận môn ồn ào, Khuê Lang vì hiếu kỳ, vừa định bước ra một bước, thì môn tiếng ồm ồm truyền đến. Quay đầu lại, liền thấy Quỷ Hổ khinh thường nhìn hắn!

Khuê Lang có hơi chần chờ nói: "Quỷ Hổ sư huynh, ngươi không phải đang dọa ta chứ, trận thức này thật lợi hại như vậy sao? Nhi tử ta xông qua trận thức cấp bảy, ta sao có thể kém nó, ngươi đừng gạt ta!"

Quỷ Hổ nghiêng đầu, không để ý tới hắn.

Không tin thì thôi!

Khuê Lang do dự không thôi, tiến không được, thối cũng không xong. Đúng lúc này, Khuê Cương đi tới vội vàng nói: "Lão cha, người đừng xúc động, vào đó là người chết chắc, Quỷ Hổ sư huynh còn bị lột một lớp da kìa!"

Khuê Lang lảo đảo cả người, khó tin nói: "Trời ơi, hắn nói thật sao, trận thức này thật lợi hại như vậy?"

"Đương nhiên, đây là trận thức mà sư phụ dùng để đánh giá đệ tử tinh anh, không dễ như trận thức sư phụ bày cho ta tu luyện đâu!" Khuê Cương rất nghiêm túc gật đầu.

Khuê Lang đổ mồ hôi, sau mồi hồi chết chân tại chỗ, mới thở ra một hơi, chà chà cái trán, sau đó trở về Địa tự môn, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nhi tử, vậy cửa này thì sao!"

"Cửa này thì không có gì, Thiết Ưng sư huynh Thiên Huyền đỉnh phong đều có thể thông qua!"

"Vậy là tốt rồi, không được thất phẩm ma bảo, lấy lục phẩm ma bảo trước cũng không tệ a!" Khuê Lang hưng phấn nói, rồi không chút do dự xông vào, nhưng ngay sau đó, từ bên trong truyền ra tiếng kêu to tê tâm liệt phế: "A, nhi tử, cái này đâu có dễ. . ."

Nghe được lời này, tỷ muội Nguyệt Linh cùng Khuê Cương liếc nhìn nhau, đều che miệng cười rộ lên!

Tình cảnh như vậy, chỗ nào cũng có. Bởi vì trưởng lão cung phụng nội môn mang theo đông đảo đệ tử đến, tạp dịch phòng lúc này kín người hết chỗ, dòng người chờ được vào thử thách nối không dứt.

Bạch cung phụng chòm râu, liên tục gật đầu, cười nói: "Khó trách những đệ tử kia chạy theo như vịt, nơit ốt như vậy, nếu lão phu còn là đệ tử, dù có phải bốc lên mạo hiểm khi sư diệt tổ cũng phải chạy theo. Dù sao, bất luận thời điểm nào, thực lực bản thân mới là trọng yếu nhất!"

"Bạch cung phụng nói phải!" Cung phụng trưởng lão còn lại ào ào gật đầu tán thành.

Trác Phàm cười nhạt nói: "Các vị trưởng lão cung phụng, tinh anh tạp dịch phòng chúng ta khác biệt nội môn, không phải chế độ cạnh tranh, mà là chế độ xác định và đánh giá, cho nên các vị vẫn có thể chế chỉ đạo đệ tử của mình tu luyện, lại không cần phải đi so sánh ưu khuyết của bọn họ!"

"Điểm ấy tốt, mọi người chỗ này không cần lại vì chút tài nguyên tu luyện mà tranh giành mất tình nghĩa. Đây đối với việc tu luyện của các đệ tử, thật là không thể tốt hơn a!"

Bạch cung phụng suy nghĩ một lát bèn nói: "Tinh anh tạp dịch phòng áp dụng chế độ đánh giá, tự nhiên tránh cho đệ tử ngươi lừa ta gạt, bốn đạo trận môn đánh giá rất công bình, có người coi chính mình làm đối thủ, từng bước một mạnh lên. Nhưng nếu không có cạnh tranh, rất ít người có thể tự coi mình là đối thủ để mà phát triển. Cho nên nội môn mới cần có cạnh tranh để bồi dưỡng cường giả. Mà tạp dịch phòng áp dụng chế tài xác định và đánh giá, có thể làm cho đệ tử nhiệt tình tu luyện, là bởi vì lợi ích dụ hoặc, cái này cần tài lực to lớn chèo chống!"

"Trác quản gia, ta không biết tài nguyên tu luyện của ngài từ đâu mà đến, có thể chống đỡ được đến mức nào, chí ít cứ thế mãi sẽ không phải biện pháp tốt. Nếu không có đủ tài nguyên, nơi này lại trở nên cạnh tranh thì sao?"

Trác Phàm thầm cười một tiếng, Bạch cung phụng thật là suy nghĩ lâu dài. Không sai, bây giờ phần thưởng là cách hay, lại chỉ là kế tạm thời, vì chèn sập nội môn, thu về quyền lực. Nhưng khi nội môn sụp đổ, tất cả đệ tử tu vi cao thâm đều thuộc về tạp dịch phòng, tạp dịch phòng nhất gia độc đại, hắn muốn làm sao thì làm, còn cần mỗi ngày đều xả tiền sao? Đến lúc đó, biện pháp khen thưởng cao tự nhiên không có khả năng tiếp tục thi hành, đến đây thì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ lấy lại quyền lực nội môn rồi, những chuyện sau đó không cần hắn lo nữa.

"Các vị, chuyện này, hẳn không phải là chuyện các ngươi cần cân nhắc, đây là chuyện của tông chủ. Huống hồ, đến lúc đó, các vị sẽ không có mảy may tổn thất, thậm chí được lợi càng nhiều, bởi vì các ngươi là những người đầu tiên đến đây, không phải sao?"

Mọi người run lên, liếc nhìn nhau, đều nghe ra ý của Trác Phàm, tất cả đều nở nụ cười mập mờ.

Đúng vậy a, nơi này dù lại biến trở về như nội môn thì sao? Bọn họ tại nội môn trước kia toàn là bị ức hiếp, tài nguyên tu luyện đều bị đám người Thạch cung phụng cướp đi. Còn chỗ này, bọn họ sẽ là nguyên lão, quyền lực phân phối tư nguyên sẽ thuộc về bọn họ!

Nghĩ tới đây, mọi người liền ôm quyền: "Trác quản gia quả nhiên Đại Trí Giả, khó trách được tông chủ tín nhiệm, một người lo liệu đại cục, bội phục bội phục!"

"Quá khen quá khen!" Trác Phàm cũng ôm quyền, khiêm tốn đáp, nhưng trong lòng lại cực kì xem thường.

Hắn chưa từng có ý nghĩ lâu dài với Ma Sách Tông, tất nhiên không cần lo lắng tông môn ngày sau thế nào. Nhưng đám gia hoả này thân là cao tầng Ma Sách Tông, thế mà chỉ lo lợi ích riêng. Thật vất vả có cái được chút ánh mắt lâu dài, lại ngay lập tức bị dăm ba câu của mình làm trôi đi sạch sẽ.

Khó trách Tà Vô Nguyệt nói bọn họ là tệ nạn của tông môn, quả thật không sai!

Nếu Lạc gia dám tồn tại người không tim không phổi như thế, hắn đã một bàn tay đập chết hắn!

Đột nhiên, một người bay tới, Bạch cung phụng cả kinh nói: "Đại trưởng lão, làm sao ngươi tới đây?"

"Sư phụ?" Quỷ Hổ từ xa hô lên.

Đại trưởng lão chỉ là hơi liếc hắn, lại không để ý đến, mà nhìn Trác Phàm, cười nhạt nói: "Ngươi chính là Trác quản gia a, hạnh ngộ hạnh ngộ, lão phu đại trưởng lão Ma Sách Tông, lần này đến là có chuyện quan trọng cần thương lượng, không biết có thể gặp riêng hay không?"

"Trác quản gia, lão già này đến không thiện, ngươi không được mạo hiểm!" Bạch cung phụng mật ngữ.

Trác Phàm lại thờ ơ nhún nhún vai: "Ta là người của tông chủ, người ta đến ngay trước mặt mọi người, tất nhiên sẽ không ngu dốt dám làm gì ta, không sao đâu!"

Vừa dứt lời, Trác Phàm đến gần Đại trưởng lão, cười nói: "Ta chỉ là một tên đệ tử tạp dịch, lại làm phiền đại trưởng lão đích thân đến đây mời, thực sự thụ sủng nhược kinh, chúng ta đi thôi!"

Đại trưởng lão âm thầm gật đầu, trưởng lão cung phụng còn lại thấy vậy thì tán phục gật đầu. Bây giờ tinh anh tạp dịch phòng với nội môn thế như nước lửa, đại trưởng lão đến có lẽ là để gây bất lợi cho hắn. Nhưng dù vậy, hắn thế mà không chút do dự đáp ứng. Khí độ như thế, dũng khí như thế, không khỏi khiến người ta thán phục!

"Khó trách tuổi còn trẻ, tông chủ cứ yên tâm để ngươi một mình đảm đương đại sự!" đại trưởng lão đạm mạc gật đầu, nói xong liền đi trước dẫn đường.

Rất nhanh, hai người đến bên một dòng suốt nhỏ, nơi đó sớm có một người nữa.

Trác Phàm đi đến ôm quyền, "Ngài là Thạch cung phụng a, không biết lần này gọi ta đến đây. . ."

"Dừng tay đi!" Nhưng chưa nói hết, Thạch cung phụng cứng rắn cướp lời: "Ngươi chỉ là một quân cờ của Tà Vô Nguyệt thôi, làm gì phải ra sức đắc tội chúng ta như vậy, chuyện này đối với tương lai của ngươi tại tông môn không có chỗ tốt gì!"

"Vậy có khác gì ta đắc tội tông chủ, há không phải chết càng nhanh?"

Thạch cung phụng cười lạnh: "Hừ, người trẻ tuổi, không biết nặng nhẹ. Ngươi cho rằng Tà Vô Nguyệt thật là chỗ dựa cho ngươi sao? Sai, hắn chỉ coi ngươi là mũi thương mà thôi. Ngươi thành lập tinh anh tạp dịch phòng, dẫn tới toàn tông trưởng lão cung phụng sinh ra lòng phẫn hận ngươi, mà Tà Vô Nguyệt chỉ là ngươi tay mượn, thu quyền lực của chúng ta thôi, ngày sau hắn còn phải dựa vào chúng ta chữa trị tông môn, thế còn lòng phẫn hận của chúng ta, hắn làm thế nào để lắng lại được, còn không phải bắt ngươi khai đao sao!"

Trác Phàm trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi chợt cười nhạt nói: "Nhưng ít ra cho đến trước mắt, ta vẫn còn an toàn!"

"Thật sao, vậy thì không nhất định!" Thạch cung phụng khẽ híp mắt, phóng xuất khí thế, cuồn cuộn trần trụi sát ý như thao thiên cự lãng xông tới Trác Phàm. . .

Bình Luận (0)
Comment