Đại Quốc Tặc

Chương 12

Diêu mụ mụ tìm bút mực, thật cẩn thận đem phương thuốc chăm chú ghi lại.

Sau đó lại đọc lại cho Giang Long nghe, tiến hành so sánh, chỉ sợ nhầm vào một hai chủng dược liệu

Phương thuốc đông y thực sự rất rườm rà, có khi một phương thuốc có thể bao gồm hơn mười loại dược liệu, hơn nữa đối với dược liệu và phân lượng vô cùng chú trọng, không thể sai lầm, mà Giang Long ngoại trừ phối chế giải dược ra, mặt khác còn thêm vào trong nguyên liệu phương thuốc hai loại khác, cho nên khi viết ra dược liệu trong đơn thuốc này, Diêu mụ mụ phải dùng toàn bộ một trang giấy.

Sau đó, Giang Long lại nói cho Diêu mụ mụ phương pháp sắc thuốc và một số việc cần chú ý.

Lại dùng thêm nửa trang giấy nữa.

Mặc dù phải sắc ba loại dược thang nhưng Diêu mụ mụ cũng không hỏi nhiều, còn tưởng rằng ba loại thuốc này lần lượt uống xong mới là giải dược.

- Nhũ mẫu, trong này có rất nhiều dược liệu quý báu…

Giang Long dứt lời, có chút chần chừ, Cảnh phủ đích thật là tài đại khí thô, nhưng muốn sử dụng nhiều bạc như thế, nhất định trước tiên phải có Cảnh Lão phu nhân cho phép mới có thể từ tiên sinh quản lý phòng thu chi nơi đó lấy ra. Nhưng bây giờ việc này còn phải giấu diếm Cảnh lão phu nhân nữa.

Diêu mụ mụ thì lại cười đem trang giấy gấp lại, thật cẩn thận cất kỹ vào người:

- Cậu đã quên? Phu nhân từng có tuyệt bút đồ cưới, lão phu nhân năm đó và phu nhân có chút không hợp, sau khi phu nhân qua đời lão phu nhân cũng không muốn tiếp nhận khoản của cải này, liền giao cho nô tì đến xử lý.

- Trong này mặc dù có nhân sâm, lộc nhung và dược liệu quý báu, nhưng cũng không cần phải gặp lão phu nhân, chỉ cần từ trong bút đồ cưới mà phu nhân để lại lấy chút bạc là được.

Giang Long tìm kiếm lại trong trí nhớ nguyên thân, thật sự là có chuyện như vậy.

Thời gian quá muộn, đã vào đêm khuya, lại hàn huyên vài câu, Cảnh Giang Long lại nói cho Diêu mụ mụ một chuyện trọng yếu.

Diêu mụ mụ liền khuyên Giang Long sớm một chút đi nghỉ ngơi, vừa rồi ăn chút đồ ăn, Giang Long mới xốc lại vài phần tinh thần, hiện tại lại có cảm giác uể oải đánh úp tới, liền nghe lời nhắm mắt lại, tùy ý Diêu mụ mụ giúp đỡ đắp kín chăn bông, kẹp tốt góc chăn, ngủ thiếp đi.

Diêu mụ mụ thổi tắt nến, tay chân nhẹ nhàng đi ra phòng ngủ.

Tìm được Ngọc Sai và Bảo Bình, dặn dò hai người chăm chỉ gác đêm, liền trở lại gian phòng của mình.

Cảnh Giang Long nhắm mắt lại thời gian cũng không lâu, liền tiến vào mộng đẹp, khi mở to mắt, ánh nắng cũng đã chiếu đến tận mông.

Một giấc ngủ này cực thoải mái.

Không giống như trước khi xuyên việt qua đã rơi vào mảnh hắc ám kia, đó là vô biên vô hạn vắng vẻ âm lãnh, hơn nữa còn có cảm giác khó chịu như bị treo giữa không trung, chân không chạm đất, nhưng giấc ngủ này lại có cảm giác vô cùng thực tế

Vừa mới tỉnh lại, đã bị Ngọc Sai phát hiện.

-Tiểu thiếu gia ngài thức dậy?

Ngọc Sai vui mừng tiến lên cười nói.

Ngày hôm qua Giang Long hộc máu hôn mê thật làm mọi người giật mình kinh hãi, ngay cả Từ đại phu đều nói không có khả năng. Mặc dù về sau tỉnh lại, nhưng buổi sáng hôm nay mọi người cũng vẫn rất lo lắng, mới vừa buổi sáng Cảnh lão phu nhân cũng đã phái năm sáu nha hoàn tiến đến thăm hỏi, hỏi Giang Long tỉnh chưa.

- Ân.

Giang Long cười đáp trả, nhưng mà lập tức cau mày lại.

Bởi vì cái mùi độc dược mạn tính quen thuộc, lại truyền vào lỗ mũi.

Ánh mắt của hắn, không tự chủ nhìn về phía cửa sổ, nơi đó vẫn đang đặt Sinh thạch hoa, Tinh đăng thảo, ngày hôm qua trầm hương bị hắn bóp tắt, lúc này lại lần nữa bị châm lên, phía trên lư hương sương khói màu lam nhạt lượn lờ lên không.

Theo động tác bản năng của hắn vừa lúc bị Ngọc Sai nhìn đến, thiếu nữ liền thè ra đầu lưỡi trắng mịn cười nói:

- Ngày hôm qua nô tì sơ suất, không có thấy trầm hương bị tắt từ khi nào, sáng sớm nay xuống giường dọn dẹp gian phòng, mới thấy liền một lần nữa đốt lên.

Ánh mắt của Giang Long liền chuyển qua trên người Ngọc Sai.

Tại trước khi điều tra rõ chân tướng, hắn chỉ có thể tin Cảnh Lão phu nhân và Diêu mụ mụ.

Nhưng hắn thấy Ngọc Sai thần thái tự nhiên, tươi cười rõ ràng, liền không có hoài nghi do Ngọc Sai âm thầm động tay động chân.

Nghe được trong phòng vang lên thanh âm của Giang Long, Bảo Bình nằm ở ngoài phòng ngủ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, liền lập tức mở hai mắt ra, nhanh chóng đứng dậy đi giày, nhấc lên rèm che đi vào.

-Tiểu thiếu gia.

Gặp Giang Long tinh thần không tệ, Bảo Bình vui mừng kêu lên.

- Đêm qua là ngươi trực đêm?

Giang Long nhìn sang, phát hiện thần sắc Bảo Bình có chút mỏi mệt, liền nói:

- Cũng mệt muốn chết rồi, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi.

Bên trong Hào môn thế gia, thiếp thân nha hoàn cũng sẽ được an bài trực đêm, nếu như chủ nhân ban đêm tỉnh lại khát nước muốn uống trà, thiếp thân nha hoàn liền phải tới chăm sóc, thời điểm trực đêm còn phải xốc lại tinh thần. Dưới tình huống bình thường, thiếp thân nha hoàn đều ở bên ngoài nhà trực đêm, chủ nhân bên trong tỉnh lại chỉ cần nhẹ giọng ho khan, nha hoàn liền nhanh chóng đi vào.

Nếu ngủ gật không nghe thấy, ngày hôm sau sẽ bị phạt.

Nếu như là chủ nhân hiền lành thì không có gì, nhưng nếu gặp được chủ nhân khắc nghiệt lòng dạ độc ác, thì thiếp thân nha hoàn sẽ chịu không ít nỗi khổ da thịt.

- Vậy cũng không được, nô tì còn muốn nhanh chóng đi báo tin cho lão phu nhân đây này.

Bảo Bình có khuôn mặt tròn tròn, khi cười rộ lên hồng phơn phớt, giống như là táo đỏ:

- Lão phu nhân rất lo lắng ngài, đều phái vài nhóm người đến hỏi thăm ngài tỉnh chưa.

- Là ta không tốt, hại lão phu nhân lo lắng rồi.

- Tiểu thiếu gia không nên tự trách, ngài chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, đem thân thể dưỡng tốt là được.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm, Giang Long nhìn lại, ánh mắt xuyên qua rèm che, chỉ thấy Diêu mụ mụ bưng một khay gỗ lim từ từ tiến vào, người vẫn chưa đến trước mặt, một mùi vị thuốc Đông y nồng đậm cũng đã tràn ngập khắp căn phòng.

Ngọc Sai và Bảo Bình nhíu cái mũi nhỏ lại, mặt lộ ra vẻ chán ghét, hiển nhiên rất không thích ngửi thấy vị thuốc Đông y.

- Nô tì đi báo tin cho lão phu nhân.

Bảo Bình trước một bước chuồn mất.

Ngọc Sai theo sát phía sau:

- Nô tì đi bưng đồ ăn cho Tiểu thiếu gia.

Diêu mụ mụ thật cẩn thận đem khay đặt ở trên bàn, bất mãn trừng mắt nhìn bóng lưng hai nữ, hiển nhiên xem thấu tâm tư của hai cô gái:

- Hai nha đầu này thật sự là kỳ cục, phải dạy dỗ cẩn thận mới được.

- Không cần, việc nhỏ mà thôi.

Giang Long cười nói:

- Ta quanh năm suốt tháng uống thuốc, các nàng hiện tại ngửi là thấy sợ mùi vị thuốc Đông y, kỳ thật ta cũng như vậy, nếu không phải nhất định phải uống, ta đã sớm chạy qua một bên nôn mửa rồi.

- Tiểu thiếu gia cũng quá mức nuông chiều các nàng rồi.

Diêu mụ mụ vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó từ trong tay áo lấy ra một đoạn trầm hương, đi về hướng cửa sổ, thấy phía trước trầm hương đã bị đốt lên, sắc mặt biến đổi, khẩn trương giơ tay đem nó bóp tắt, hoang mang rối loạn mà hỏi:

- Trầm hương này là ai đốt hay sao?

- Ngọc Sai.

Giang Long đáp.

Thấy Diêu mụ mụ nghe xong sắc mặt biến đổi, vội vàng lại nói:

- Nàng hẳn là trong lúc vô tình phát hiện trầm hương bị tắt, mới một lần nữa đốt lên đấy.

Nguyên thân khi còn sống có chút thích Sinh thạch hoa cùng Tinh đăng thảo, một loại sinh trưởng trên tảng đá, một loại có thể sáng lên vào ban đêm, đem bốn phía chiếu sáng lên, cho nên nuôi dưỡng trong phòng.

Về phần trầm hương, nguyên thân cũng không có đặc biệt yêu cầu.

Tuy nhiên rất nhiều công tử tiểu thư bên trong thế gia hào môn đều thích đốt trầm hương, một là dễ ngửi, hai là có thể che dấu mùi vị khác thường, vả lại chính là đại đa số trầm hương đều có công hiệu xua đuổi tiêu diệt muỗi, công dụng so với nước hoa hiện đại cũng không sai biệt lắm.

- Vẫn cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

Diêu mụ mụ cũng âm thầm lưu ý Ngọc Sai có một chút không giống bình thường.

Đem trầm hương lấy ra từ trong lư hương, Diêu mụ mụ thay cái vừa mang đến, đem nó đốt lên, sau đó quay lại đi đến trước bàn, lấy tay thử nhiệt độ chén thuốc, mở miệng nói:

- Đã có thể uống rồi, Tiểu thiếu gia, ba bát này uống loại nào trước?

Giang Long lấy tay chỉ ra trước uống chén thuốc giải độc, miệng liền nói:

- Thuốc này theo phương pháp ta nói và các bước sắc tốt là được, ngàn vạn lần không cần nếm thử.

Phải biết rằng trong đó có một loại là độc dược hắn chế biến, dùng để phòng thân đấy.

Kiến huyết phong hầu (gặp máu là toi)!

- Ngày hôm qua ngài đã thông báo rồi, thuốc này đều là ta tự tay sắc, không để cho người khác tùy ý nếm thử.

Diêu mụ mụ bưng chén thuốc ngồi vào bên giường, dùng thìa quấy quấy dược thang tản ra nhiệt khí, muốn đích thân đút cho Giang Long uống.

Giang Long vội vàng giơ tay tiếp nhận, nói:

- Thuốc Đông y này, không thể dùng thìa uống, như vậy sẽ rất đắng.

Nói xong, đầu tiên uống một ngụm nhỏ thử một chút nhiệt độ, cảm thấy có thể, tiếp theo đó hơi ngửa đầu, đem cả bát nước thuốc tất cả đều uống vào trong bụng.

Ở thời điểm uống thuốc, hắn tận lực để cho nước thuốc tránh đi chỗ vị giác linh mẫn nhất là đầu lưỡi.

Diêu mụ mụ mỉm cười, nhớ ngày xưa cũng phải khuyên Tiểu thiếu gia một hồi, Cảnh Giang Long mới ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc, mà Giang Long hiện tại, lại cho bà một loại cảm giác dần dần trưởng thành.

Đợi một lát, Giang Long lại đem chén nước thuốc do đại lượng thuốc Đông y quý báu dựa theo phương thuốc cổ truyền chế biến kia uống vào bụng.

Chén nước thuốc này vừa mới xuống bụng, dạ dày liền truyền đến một hồi cảm giác nóng hừng hực.

Đây là dược tính rất nhanh thể hiện đi ra.

- Chén thuốc kia bà giúp ta để xuống dưới gầm giường, đừng cho người khác nhìn đến.

Giang Long phân phó, tính toán sau khi để chén thuốc này nguội lạnh, về sau lại dùng.

Diêu mụ mụ vừa mới xoay người đem chén thuốc thả ở dưới giường, lại buông khăn trải giường che lấp, chợt nghe đến một hồi tiếng bước chân vội vã từ trong tiểu viện truyền vào.

- Nhất định là lão phu nhân đã tới.

Diêu mụ mụ nói.

Giang Long vội vàng đứng dậy, muốn nghênh đón, tuy nhiên không đợi hắn xuống giường, Cảnh lão phu nhân cũng đã vịn cánh tay Bảo Bình bước nhanh tới.

- Bà nội.

Giang Long kêu lên.

Không biết sao, sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc lại thân thiết của Cảnh lão phu nhân xong, Giang Long cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm bắt đầu khởi động, điều này chẳng lẽ chính là cảm giác thân tình, huyết mạch liên kết?

Giang Long kiếp trước bị cha mẹ vứt bỏ, lớn lên ở cô nhi viện, tuy rằng Lão viện trưởng đối với hắn vô cùng tốt, nhưng hắn vẫn chưa từng có cảm giác nếm qua loại cảm giác kỳ dị này, có thể làm ấm áp ở trong lòng.

Đây là bản năng cảm ứng của nguyên chủ thân thể, Giang Long lập tức hiểu ra!

Đồng thời cũng quyết định, về sau nhất định phải thật hiếu thuận với vị Cảnh lão phu nhân này.

- Giang Long.

Hốc mắt Cảnh lão phu nhân lập tức đỏ lên.

Tỉ mỉ đánh giá Giang Long từ đầu đến chân, một lần lại một lần, xác nhận trước mắt cháu trai so với lúc trước tinh thần hơn, hai tay Cảnh lão phu nhân hợp thành chữ thập, nhắm mắt lại thì thầm:

- A Di Đà Phật, Phật tổ phù hộ, ông trời cuối cùng không có đoạn hương khói Cảnh gia ta.

Trước khi chưa bị xuyên việt, Giang Long tất nhiên không tin quỷ thần.

Nhưng hiện tại, tuy rằng vẫn không hết lòng tin tưởng, nhưng ở trong lòng cũng dâng lên một tia kính sợ.

Lúc này Diêu mụ mụ nhìn nhìn Cảnh lão phu nhân và Giang Long, đột nhiên mở miệng nói:

- Lão phu nhân, nô tì muốn nói, thật đúng là Phật tổ phù hộ tiểu thiếu gia đó.

- Chỉ giáo cho?

Cảnh lão phu nhân nghi hoặc mở miệng hỏi.

Giang Long, Bảo Bình, cùng với vài cái nha hoàn đi theo Cảnh lão phu nhân tới, cũng đều tò mò nhìn về phía Diêu mụ mụ.
Bình Luận (0)
Comment