Đại Quốc Tặc

Chương 192

Một đám quân sĩ Cấm quân trọng thương bị đưa đi ủ rũ, như cha mẹ chết. Sau khi trở về, bọn họ sẽ không ở lại quân sĩ Cấm quân nữa rồi. Đã không có thân phận này, chỉ có thể làm dân chúng bình thường.

Cuộc sống sau này…Tuy nhiên sau khi xuất ngũ, sẽ do huynh đệ trong nhà hoặc là huynh đệ họ trong tộc bổ sung vào chỗ khuyết, nhưng vị trí này là do bọn họ năm đó cạnh tranh mà có được, hai bên giữ lúc đó khó tránh khỏi mâu thuẫn, bổ khuyết người mới sau này có thể hoặc không giúp đỡ, cũng khó nói.

Lại có, thành người tàn tật, về sau cuộc sống không tiện, thậm chí có gãy tay gãy chân, cuộc sống tương lai sau này sẽ như thế nào? Thật sự là bọn họ không nghĩ tới, chính mình cũng có ngày hôm nay.

Ở Kinh thành, có hai mươi mấy vạn quân sĩ Cấm quân, cố tình đưa bọn họ lên chiến trường. Nhìn người bị thương nặng này bị mang đi, những quân sĩ Cấm quân khác trong lòng đều nhận thấy.

Kế tiếp còn có đường phải đi, có thể có hay không lần nữa lại gặp Mã phỉ? Hoặc là có thể có hoặc không quân sĩ tộc khác tiến đến đánh úp? Nếu quả thật gặp được, bọn họ có thể hay không cũng bị thương nặng, sau đó bị đưa đi? Hoặc là trực tiếp bị giết!

Một sáng tinh mơ, những quân sĩ này liền đào hố, giúp đỡ thu thập những đồng đội đã chết chôn cất, có vài người tử thi quá mức thê thảm, rất nhiều người kinh hãi, liền ói ra. Biên quân ở đây hy sinh quân sĩ không nhiều lắm, tuy nhiên cũng phải đem thi thể mã phỉ không đầu đi chôn cất. Không phải từ bi, mà là sợ nảy sinh dịch bệnh lạ.

Nghỉ ngơi và chỉnh đốn cho tới trưa, đội ngũ tiếp tục khởi hành, Giang Long nhìn những quân sĩ Cấm quân này, không khỏi lắc đầu. Bởi vì những quân sĩ Cấm quân này vẫn chưa hề khôi phục lại, mỗi người trên mặt đều rất hoảng sợ.

Trên đường đi, lúc nào cũng phải nhìn xung quanh, sợ có kẻ địch trong lúc đó bất chợt xuất hiện đến giết. Giống như là con thỏ con giật mình. Trông vẻ bộ dạng này, có thể vào trận chiến sao? Dám cùng kẻ thù chém giết sao?

Lại nhìn Biên quân một chút, rất sớm đã từ đồng bào tử trận đi ra, mỗi người ra chiến trường đều mang nụ cười trên mặt, khoác lác trước đây chính mình dũng mạnh như thế nào, giết bao nhiêu là mã phỉ, bán được bao nhiêu đầu người, được bao nhiêu là bạc.

Chỉ có điều các quân sĩ Biên quân phụ trách bảo vệ xe muối ăn, ai nấy đều thèm mỏi mắt. Không phục.

Bọn họ không sợ phải cùng mã phỉ chém giết, hơn nữa chỉ mong sao có thể xông lên. Không đánh giặc, thì đi kiếm khoản thu nhập thêm ở nơi nào. Không có khuản thu nhập thêm, chỉ dựa vào quân lương bị khấu trừ không ít kia, căn bản không thể nuôi sống người nhà.

Đại bộ phận quân sĩ Biên ải tổ tông nhiều thế hệ ở Bắc Cương, Bắc Cương cuộc sống gian khổ, thường xuyên bị các quân sĩ tộc khác đến cướp phá, cho dù là loại lương thực nào, tới thời điểm thu hoạch cũng chưa chắc có thể thu hồi về nhà mình. Có đôi khi cả nhà đều dựa vào chỗ quân lương này để sống.

Lúc xế chiều, mấy tên tiểu thương lại đi tới trong đội ngũ. Mục Hiên nhìn mấy người, vừa tức vừa giận, nhưng lại cố tình không thể hiện nổi cáu. Là gã khiến cho Mã phỉ cứ việc xung phong liều mạng đấy, hiện tại tổn thất vô cùng nghiêm trọng, có thể trách ai được đây?

Mấy tên tiểu thương về cơ bản cũng đã biết trước sau chiến dịch tối qua như thế nào, nhưng tự biết có trách nhiệm, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách họ. Lần đầu tiên bọn họ chỉ làm cho mã phỉ hù dọa. Mục Hiên trách cứ, nói quân đội không đủ hỗn loạn, không có cách nào hướng về Giang Long hạ thủ, không có lý do gì khiến Quách Phóng mang Biên quân theo truy kích.

Lần thứ hai này là Mục Hiên hạ lệnh, khiến mã phỉ nhất định phải xung phong liều mạng đi lên. Kết quả ai biết quân sĩ Cấm quân lại vô dụng như vậy!

Những tên tiểu thương này trong lòng đối với quân sĩ Cấm quân rất khinh thường, thầm than may mắn có Biên quân bảo vệ Bắc Cương, bằng không nếu đổi thành Cấm quân đến thủ, Bắc Cương lớn như thế đã sớm rơi vào trong tay người ngoại tộc rồi.

Đến đây, đám lái buôn tự nhiên thúc giục, muốn đưa muối ăn cầm vào tay sớm một chút. Bọn họ đã thanh toán tiền dặt cọc, hàng chưa lấy trong tay, trong lòng thấp thỏm không thể an tâm bỏ xuống.

Mục Hiên thì bị thúc giục vô cùng bực mình, ngày hôm qua quân dịch Cấm quân bên này tổn thất nặng nề, rất nhiều Ngũ trưởng Thập trưởng và quan tướng cấp thấp chết trận, lại phải cấp thấp chết trận, hơn nữa hàng ngũ liền lộn xộn, và còn phải hao hết tâm trí để viết sổ con thoái thác trách nhiệm, thổi phồng thêm sự dũng mãnh vô song của quân sĩ Cấm quân, lấy công trạng lên trên người mình.

Đưa bên trên báo cáo tình hình của nơi này, có thể nói là sự tình phong phú. Lại có, Giang Long không chết, còn khiến gã rất bực mình. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không có tâm tư suy nghĩ việc giao hàng cho tiểu thương ở nơi nào. Cũng may phía trước đường xá còn xa xôi, luôn có cơ hội, đám lại buôn mới không có quá ép lắm.

Bắc Cương hoang vắng, quân đội đi tới đây, tuy nhiên đúng là mới đi một nửa lộ trình mà thôi.

Tiễn chân tiểu thương, nhưng sự việc vẫn chưa có giải quyết, dọc theo đường đi, tâm tình của Mục Hiên đều không tốt, thỉnh thoảng phát cáu. Có mấy người thân binh làm việc không cẩn thận, còn bị Mục Hiên phẫn nộ, hung hăng đánh cho một trận.

Liên tiếp hai ngày, hàng ngũ đều bình an vô sự.

Tuy nhiên Mục Hiên bên này âm thầm có động tác, Quách Phóng phái người tới có phát hiện, nhưng lại không biết đám người của Mục Hiên muốn giở trò gì, đám người Giang Long và Quách Phóng chỉ biết âm thầm đề phòng cẩn thận.

Cũng không ai biết, có mấy người vẻ mặt lo lắng đang cưỡi ngựa với tốc độ nhanh nhất từ hàng ngũ hậu phương chạy như bay đến, đám người trên lưng ngựa toàn thân đều bụi đất, đã chạy liền một mạch mấy ngày đêm rồi.

Ngày này ban đêm, một thân binh bên cạnh Mục Hiên đến đây thông truyền, nói Mục Hiên tìm Quách Phóng, Giang Long, cùng với Trình Cương, Vi Hoán bốn người có chuyện cần thương lượng. Giang Long mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Có chuyện gì, Mục Hiên chỉ cần Quách Phóng với mình thương lượng là tốt rồi, vì sao còn muốn kêu Trình Cương cùng Vi Hoán? Hai người này chẳng qua là Bách Hộ, hơn nữa là Bách Hộ Biên quân, Mục Hiên kiêu căng tự mãn, trước đó luôn luôn không để vào mắt đấy.

Giang Long nhắc nhở Quách Phóng.

Quách Phóng cũng cảm thấy kỳ quái, gọi thân binh tới, đi thông báo cho tất cả Thập trưởng Ngũ trưởng nếu như phát hiện y có phát ra ám hiệu, hoặc là phát hiện đại doanh Mục Hiên có động tĩnh gì lớn, lập tức dẫn người đi qua giết.

Hết thảy đều sắp xếp tỉ mỉ xong xuôi, Giang Long mang theo Đồ Đô và mấy cận vệ, Quách Phóng thì mang theo Trình Cương và Vi Hoán cùng mấy thân binh, đoàn người mới hướng về lều lớn của Mục Hiên đi đến.

Đi tới trước mắt lều lớn, Giang Long liền phát hiện quân sĩ phụ trách trực thủ hai bên ánh mắt không có chút đối đầu. Vì thế hắn liền lén lút nháy mắt ra dấu cho Quách Phóng. Quách Phóng gật đầu nhẹ, ra hiệu tự mình biết rồi.

- Mục đại nhân mời Quách đại nhân, Cảnh đại nhân, còn có Trình Bách Hộ cùng Vi Bách Hộ vào trướng.

Quân sĩ xoay thân quay về vào trong thông báo:

- Những người khác đứng xa một chút, không được nghe lén các đại nhân nghị sự!

Đồ Đô nhướn mày. Còn Giang Long nhìn y một cái, đem trường thương đưa tới, ra hiệu tạm thời nhẫn nại.

Đồ Đô nhận lấy trường thương, cùng Cương Đế Ba Khắc, Tần Vũ, và thân binh Quách Phóng mang tới, từ từ lui ra.

Giang Long giơ tay vén rèm vải lều lớn lên, đi nhanh bước vào. Đám người Quách Phóng lần lượt theo vào.

- Không biết Mục đại nhân đêm khuya cho gọi, có chuyện gì quan trọng?

Giang Long liếc nhìn Mục Hiên, cùng Mao Minh và Hứa Hữu Tài ngồi ở trong trướng.

Mục Hiên lại căn bản là không có để ý tới Giang Long, mà đưa mắt chăm chú nhìn trên người Quách Phóng.

Quách Phóng chắp tay hành lễ.

- Kính xin Mục đại nhân nói rõ.

- Được.

Mục Hiên bỗng đứng dậy.

- Bản quan liền nói cho ngươi biết, ở bên ngoài hai dặm, có một số lượng chừng một ngàn năm trăm Mã phỉ, chỉ cần bản quan hạ lệnh một tiếng, bọn họ sẽ phối hợp với Cấm quân đem hơn bốn trăm Biên quân thủ hạ của ngươi tiêu diệt toàn bộ!

- Mục đại nhân không sợ bị chém đầu sao?

Quách Phóng hai mắt híp lại.

- Lại dám cấu kết với Mã phỉ!

- Tất cả mọi người đều biết chuyện, không cần phải quanh co, hai lần trước Mã phỉ đánh lén, Quách đại nhân phải đoán được là bản quan sai khiến.

Mục Hiên không hề che dấu, thẳng thừng nói ra.

- Những quân sĩ kia chết đi, đều là thủ hạ của ngươi à!

Thần sắc Quách Phóng, rốt cục khó giữ vững bình tĩnh có chút kích động, trong nháy mắt vẫn nhớ đến đêm hôm đó, có mấy người quân sĩ chính vì phải cứu y, mới chết thảm trong tay bọn Mã phỉ, rung giọng nói:

- Ngươi không cảm thấy xấu hổ một chút nào sao?

- Bản quan nảy sinh ý tốt mới cho ngươi cơ hội, cùng ngươi thương lượng chính sự, cũng là cho ngươi con đường sống, đừng nói những lời vô dụng kia!

Mục Hiên quát khẽ một tiếng.

- Được!

Quách Phóng hít một hơi sâu, tự làm cho mình bình tĩnh trở lại. Mục Hiên trong mắt không có nửa điểm hối hận và bất an, có thể thấy người này thật là ý chí sắt đá, lòng lang dạ sói!

- Vậy không biết Mục đại nhân muốn hạ quan làm cái gì?

- Rất đơn giản!

Mục Hiên đột nhiên đưa tay chỉ về Giang Long.

- Trước hết giết hắn, lại tiếp tục giúp đỡ bản quan đem muối ăn hộ tống bình an đến điểm đến.

Quách Phóng châm biếm.

- Mục đại nhân dường như đánh chủ ý đến nhóm muối này đúng không?

- Đó là chuyện của bổn quan, tóm lại đến địa điểm, có thể làm cho ngươi vững vàng báo cáo kết quả kết quả nhiệm vụ thuận lợi.

Mục Hiên thấy Quách Phóng chiều hướng chưa hề thỏa hiệp, không khỏi cau mày nói:

- Tuy rằng sức lực chiến đấu của Biên quân dũng mãnh, nhưng đối mặt hai mặt Cấm quân và Mã Phỉ giáp công cũng phải thua không thể nghi ngờ. Quách Phóng, ngươi không phải không thức thời như thế chứ?

- Chỉ vì có thể còn sống, liền có thể vứt bỏ tôn nghiêm, thù hận, còn có tín ngưỡng sao? Còn có nhóm muối ăn này, ngươi có biết đối với Bắc Cương quan trọng đến cỡ nào không? Mỗi khi muối ăn khan hiếm, các quân sĩ giữ gìn biên ải Đại Tề cách mỗi hai ba ngày mới có thể nếm được chút xíu vị mặn!

Đầu tiên Quách Phóng đột nhiên biến thành kích động, tiếp theo vừa nhanh chóng bình tĩnh lại.

- Ngươi không hiểu, nói cho ngươi những lời đó, ngươi căn bản không hiểu!

Hít sâu một hơi, đôi mắt Quách Phóng sắc bén chậm rãi đảo qua trong trướng.

- Quách mỗ có Phương thức hành sự và điểm mấu chốt của của mình, lần này e là phải phụ lòng ý tốt của Mục đại nhân rồi!

Dứt lời, miệng mang chút giễu cợt.

Biên cương quân sĩ không có muối ăn, liên quan gì bản quan?

Trong lòng Mục Hiên khinh thường, nhưng Mục Hiên là muốn cố gắng hết sức lôi kéo đấy, bằng không kế tiếp đường xá nguy hiểm, không có sự bảo vệ của Biên quân sức chiến đấu hùng mạnh, gã không có lòng tin có thể đem muối ăn đưa đến địa điểm thành công.

- Bản quan là tâm phúc của Tín Vương, Quách Phóng, nếu ngươi gật đầu đáp ứng, bản quan có thể vì ngươi dẫn kiến!

Muốn dụ dỗ sao? Tín Vương, thật là chỗ dựa vững chắc!

Quách Phóng hừ lạnh một tiếng.

- Tín Vương là thân tử của Trình quý phi, mà hiện tại Trình quý phi không phải là Hoàng Hậu, nhưng hơn hẳn Hoàng Hậu, ở hậu cung toàn quyền xử lý tất cả công việc, các phi tần ở hậu cung không người nào có thể so sánh cùng, chỉ cần Trình quý phi thoáng thổi một chút gió bên gối, Quách Phóng ngươi có thể mây xanh thẳng lên, từng bước thăng chức, nói không chừng nhiệm vụ lần này kết thúc, có thể được điều động vào kinh thành, cùng Bổn quan ở trong Cấm quân nhậm chức như nhau!

Mục Hiên lại thuyết phục, nhưng thấy chỉ là ánh mắt ngang ngược của Quách Phóng. Không khỏi có một chút giận.

- Quách Phóng, không ngờ ngươi không biết hứng thú! Vậy Bổn quan sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, đương kim Hoàng Thượng cũng có tâm tư muốn giết Cảnh Giang Long!

Quách Phóng kinh hãi, bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Giang Long. Giang Long sắc mặt thản nhiên, không có phản bác.

- Hiền đệ, ngươi…

Quách Phóng trừng to mắt, Giang Long không ngờ không có phản bác. Những người khác trong trướng cũng đều bất ngờ, hiển nhiên lần đầu tiên nghe được Mục Hiên đề cập. Giang Long thấy Quách Phóng mở miệng, đây mới là mở miệng thản nhiên.

- Đương kim Thánh Thượng muốn giết một người, dễ dàng biết bao?

Sau khi nói tới đây đột nhiên chuyển đề câu chuyện một cái.

- Nhưng tại sao lại còn muốn phái bổn quan đến Biên cương mượn tay dị tộc và mã phỉ?

Quách Phóng liền thoáng qua chút suy nghĩ.

---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment