Đại Quốc Tặc

Chương 200

Giang Long tuy rằng không biết Hắc Y Vệ phủ mình ra sao, nhưng có thể khẳng định đây là một chi nhánh có thực lực rất cường đại!

Nếu như có thể khống chế được, liền giống như hổ thêm cánh.

Tắt đèn, trong phòng một mảnh tối đen.

Ngủ một giấc đến khi trời sáng.

Kiếp trước Giang Long thường lấy bốn biển làm nhà, đối với hoàn cảnh lạ lẫm thích ứng rất nhanh, nên ngủ một giấc rất là say sưa.

Rất nhiều người bình thường không ra khỏi cửa một khi đi đến nơi khác, nếu không phải rất mệt mỏi, thường khó có thể ngủ ngon, và rất dễ sinh ra tức giận.

Tần Vũ bưng nước tới, Giang Long rửa mặt sạch sẽ.

Đồ Đô tiến vào báo cáo, nói là ngoài cửa có rất nhiều dân chúng đến xin làm việc.

Huyện lệnh nhậm chức, huyện nha khẳng định phải thuê tôi tớ, chứ không thể để cho Tần Vũ múc nước mãi, hay là phái hộ vệ đi quét tước đình viện, làm mấy việc vặt vãnh, như vậy thì không ổn chút nào.

Nha hoàn, người múc nước quét nhà, đầu bếp, giữ cửa... Ít nhất phải thuê mười mấy người.

Trong huyện Linh Thông rất khó tìm việc làm, huyện nha mướn người làm, tự nhiên là có rất nhiều người muốn tranh giành.

Sáng sớm, ngoài cửa đã có một đội ngũ đứng xếp hàng thật dài.

Giang Long đương nhiên sẽ không tự mình làm những loại chuyện nhỏ nhặt này, giao cho hai Cảnh Phủ hộ vệ đi làm là được rồi, hắn chỉ là dặn dò nhất định phải tuyển người có xuất thân trong sạch.

Đừng để cho có người nhân cơ hội, trà trộn vào bên trong huyện nha.

Nhất là phòng bếp, nếu tuyển người không tốt, bị người bỏ độc vào thức ăn thì nguy to.

Bản thân Giang Long có thể phân biệt được các loại độc dược, nhưng những người khác thì không thể.

Để cho hai Cảnh Phủ hộ vệ đi xử lí, Giang Long liền ăn qua điểm tâm mà Đồ Đô mua được ở bên ngoài, ăn xong đứng dậy đi qua hành lang sau vườn của phủ huyện, trực tiếp đi tới nơi làm việc.

Huyện thừa Chu Kỳ, chủ bộ Uông Qúy, Lại phòng thư lại Hồ Lại, hộ phòng thư lại Hách Đồng, lễ phòng thư lại Tiết Sơn cùng với giáo thụ Phan Văn Trường tự nhiên là đã sớm tới trước, ở chỗ này chờ đợi.

Đối diện với mấy người, có ba vị văn sĩ đang ngồi.

Chính là ba người Trình Trạch, Hà Bất Tại, cùng với Tiêu Phàm.

Sau khi Giang Long đi vào, tất cả mọi người đứng dậy đón chào.

Chào hỏi nhau một lúc, Giang Long giới thiệu mọi người với nhau.

Trình Trạch, Tiêu Phàm, Hà Bất Tại mặt không đổi sắc, cùng mấy người kia chào hỏi.

Ngoài Chu Kỳ ra đám người còn lại là không dám xem thường, ba người này chính là Giang Long mang đến đấy, tất nhiên là tâm phúc của Giang Long, ngày bình thường tuyệt đối không thể đắc tội.

Ở Linh Thông huyện, trừ huyện thừa Chu Kỳ này ra, những người khác Giang Long có thể không cần lý do gì, trực tiếp cách chức đấy.

Sau khi ngồi xuống lại tiếp tục nói chuyện, đám người Chu Kỳ bắt đầu bàn chuyện chính sự.

Lấy ra bản ghi chép công văn, giới thiệu kỹ càng về Linh Thông huyện.

Linh Thông huyện diện tích rất là lớn, ước chừng so với thành thị bình thường còn lớn hơn gấp ba lần, tuy nhiên bởi vì có rất ít người, cho nên cả thị trấn, chỉ có mấy hộ gia đình.

Tổng cộng có khoảng ba vạn người, trong khu trực thuộc thị trấn có hương trấn hơi lớn, còn lại đều là thôn trang nhỏ lạc hậu.

Thị trấn đối với thôn trang nhỏ lạc hậu gần như không có gì trói buộc.

Năm hương trấn hơi lớn, phân biệt là Lưu gia trang, Chúc gia bảo, xã Hà Mã, thôn Quách Tụ, thôn Hồ Dương.

Xem tên, là biết rõ, trong những hương trấn này, cái nào là thế gia vọng tộc.

Ở đây những gia tộc lớn người ta rất coi trọng quan niệm gia tộc, lực ngưng tụ cực kỳ mạnh mẽ, nếu như có mã phỉ hoặc là dị tộc cướp bóc, đều sẽ hung hãn không sợ chết chống cự.

Đương nhiên, nếu không phải như vậy, gia tộc căn bản sẽ không thể sinh tồn.

Năm hương trấn này bên ngoài đều có tường thành nhỏ che chắn, ngăn cản mã phỉ và quân dị tộc.

Những thôn trang nhỏ lạc hậu này, Giang Long không có chú ý lắng nghe.

Tiếp theo đám người Chu Kỳ lại giới thiệu nội vụ huyện vụ, Giang Long trực tiếp để cho đám người Trình Trạch xử lý, hắn chỉ cần lắng nghe thật tốt, học hỏi thật tốt là được.

Hắn hiện tại có thể nói, cái gì cũng không hiểu, còn chưa tới lúc để hắn nhúng tay quản lý.

Trong huyện có các vụ án của ngày xưa tồn lại và nhiều loại công việc khác, cho nên đám người Trình Trạch chính là cực kỳ bận rộn.

Giang Long và Huyện thừa Chu Kỳ mỗi người ngồi ở một bên.

- Hiện giờ đang thiếu hai chức vị là ti tuần kiểm và ti cai ngục, kính xin cảnh đại nhân có thể mau chóng đề cử người sự bổ sung vào.

Chu Kỳ nhấp một ngụm trà, mở miệng nói.

Hai cái vị trí này, đều khá là quan trọng.

Một quản lý quân lính thủ vệ thành trì, một quản lý hình ngục đại lao.

Hai cái đều là quan Chính cửu phẩm.

Giang Long lần này tổng cộng mang đến bốn hộ vệ Cảnh phủ, theo thứ tự là Tôn Hoán, Bành Nham, Đổng Thức, Hùng khánh.

Ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng quyết định để cho Tôn Hoán làm ti tuần kiểm, Hùng Khánh làm ti cai ngục.

Đối với sắp xếp của Giang Long, Chu Kỳ tất nhiên là không có bất kỳ dị nghị nào.

Tiếp nhận một thị trấn, là sẽ có nhiều công việc bề bộn, Giang Long còn cảm thấy chưa làm được cái gì, một buổi sáng đã vội vã trôi qua.

Đến buổi trưa, hắn tính toán đi tuần tra chung quanh một chút.

Đây là một việc rất cần thiết đấy, phải làm cho tất cả người trong phủ trông thấy hắn, về sau mới có thể nhận ra hắn là ai.

Mọi việc trong huyện nha, toàn bộ Giang Long đều giao cho ba người Trình Trạch quyết định.

Lúc mới bắt đầu chủ bộ Uông Qúy, cùng với đám người Hồ Lại vẫn còn có chút không phục.

Nhưng qua một chút thời gian, đám người Trình Trạch xử lý các công sự rất thuần thục, lại cực kỳ tỉ mỉ và kỹ xảo, đã làm cho bọn họ trở nên thán phục.

Rất nhiều chuyện mặc dù có phương pháp xử lí, nhưng lại là không thể làm minh bạch.

Bằng không sẽ đắc tội với người, bị người coi là không có đầu óc.

Với kinh nghiệm phong phú và đầu óc thông minh có thể làm cho một người trở nên cẩn thận khôn khéo, nhưng để có thể đạt tới trình độ mẫn tiệp, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, làm việc thành thạo, lại không đơn giản như vậy.

Nhưng mọi việc trong huyện, rất nhiều sự tình khiến Uông Qúy và người khác đau đầu, bây giờ vào trong tay Trình Trạch, Hà Bất Tại, và Tiêu Phàm, liền biến thành cực kỳ đơn giản.

Đây chính là năng lực!

Tổng hợp năng lực của một người.

Có thể chỉ là dùng một chút kỹ xảo, không có gì là to tát.

Nhưng biết một chút tiểu kỹ xảo này, là có thể đem sự tình làm tốt.

Không phải một cái đầu giống như hai người, đem sự tình làm hỏng bét.

Cho nên ở trong cuộc sống, ngàn vạn lần không nên xem thường những tiểu kỹ xảo này.

Đem những chi tiết nhỏ trên sổ sách, giải quyết gọn gàng như vậy, đều là những người có trí tuệ.

Chỉ qua thời gian một buổi trưa, mấy người Trình Trạch cũng không có làm khó dễ ai, nhưng lại rất đơn giản đã thu phục được đám người kia.

Chịu phục Trình Trạch, Tiêu Phàm, Hà Bất Tại, chẳng khác nào là bị Giang Long thu phục.

Trong Linh Thông huyện Giang Long đang bận rộn công chuyện.

Kinh thành, một tờ thư do Cảnh Phủ đưa đến, đang ở trong tay của Điệp Hương phu nhân.

Xem xét một lúc, không có ai ở bên.

Điệp Hương phu nhân mới dám đưa mắt nhìn đến dòng chữ to ở phía trên phong thư.

Rồng bay phượng múa, thiết họa ngân câu!

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve theo từng nét bút, Điệp Hương phu nhân cảm thấy chữ của Giang Long, rất dễ nhìn.

Khả năng không bao lâu nữa, Giang Long thật có thể trở thành bậc thầy về thư pháp.

Từ khi Giang Long nói qua câu chuyện tình yêu hóa điệp tới giờ, Điệp Hương phu nhân chính là trầm mê trong đó, đối với tính tình của nữ nhân mà nói, sắc đẹp và tình yêu đó chính là thuốc độc.

Thuốc độc lại có thể làm cho người ta nghiện!

Sau khi hít sâu một hơi, Điệp Hương phu nhân mới chậm rãi đem thư mở ra.

Một đôi mắt đẹp nhìn vào trong thư, đúng là ánh mắt thiết tha chờ đợi.

Cảnh gia công tử lần này, lại sẽ kể một câu chuyện gì đây?

Điệp Hương phu nhân đi tới trước giường, dựa vào tường ngồi xuống, ánh mắt chuyển qua trên tờ giấy... Thiên địa mới khai sinh, thần thụ ban cho các thần mỗi người một thần tính. Ứng Long là thủy, Nữ Bạt là hỏa, hai người chính là bản tính tương khắc, số phận không thể tới gần nhau.

Nhưng hỏa Nữ Bạt lại đem lòng yêu thủy Ứng Long...

Năm đó Ứng Long bởi vì phạm tội bị khóa trên cây thần, Nữ Bạt không thể gặp lại Ứng Long, chỉ có thể mỗi ngày đi đến dưới tàng cây, đem tiếng hát hay nhất Thiên giới tới dỗ dành Ứng Long, nghe tiếng hát êm tai khiến cho Ứng Long vốn đã chán chường, tuyệt vọng lại có được hi vọng mới.

Chỉ là mới nhìn cái khúc mở đầu, khóe mắt Điệp Hương phu nhân đã có giọt lệ chảy xuống.

Ngày qua ngày, bởi vì Nữ Bạt tới gần Ứng Long quá mức. Khiến cho dung mạo ban đầu vốn trẻ trung xinh đẹp dần dần trở nên kinh khủng. Nhưng nàng, thà rằng mất đi dung mạo xinh đẹp nhất thế gian, thì mỗi ngày vẫn tới cất tiếng hát.

Đây là tình yêu vô tư, khắc cốt ghi tâm đến cỡ nào?

Điệp Hương phu nhân nghĩ đến chính mình, năm đó khi vừa mới gả vào Mục Vũ Hầu phủ, nàng cũng có thể vì Mục Vũ Hầu mà chết!

Lúc đấy Hoàng thượng cũng có nhìn trộm dung mạo của nàng, khi đó nàng đã từng nghĩ, nếu Hoàng thượng cố gắng làm khó dễ Mục Vũ Hầu, nàng liền treo cổ tự tử!

Không để cho Hầu phủ và tướng công của mình phải chịu tai họa!

Mà Ứng Long mặc dù đã đem lòng yêu người con gái có giọng hát dễ nghe ấy, lại từ đầu đến cuối chưa từng thấy được khuôn mặt của nàng.

Đối kháng Xi Vưu trong cuộc thánh chiến, Ứng Long được Hoàng đế phóng thích ra ngoài, cùng hiệp lực với Nữ Bạt và các Thần, trợ giúp Hoàng đế đạt được thắng lợi cuối cùng. Sau khi nghỉ chiến, Ứng Long và Nữ Bạt trên người lây nhiễm trọc khí nhân gian, mà không có cách nào trở về thiên giới được nữa, Nữ Bạt vì để cho Ứng Long lần nữa trở về Thiên giới, liền âm thầm nghĩ cách đem trọc khí trên người Ứng Long chuyển sang bản thân, chính mình cả người thần lực mất hết, liền bị tà ác chi phối mà gây tai nạn và rắc rối cho nhân gian.

Đến mức gây ra nhiều kiếp nạn lớn.

Đọc đến đây, Điệp Hương phu nhân tình cảm sôi trào, trong tim không ngừng thương xót.

Bởi vì Nữ Bạt âm thầm tương trợ, Ứng Long có thể trở về Thiên giới, đối với tâm ý hy sinh của Nữ Bạt, Ứng Long không hề biết, thậm chí y cho là nữ tử mà y yêu thương sâu sắc, chính là tiên nữ mà thời gian chiến tranh thường xuyên theo bên cạnh trợ giúp y.

Về sau, bởi vì mọi người oán trách và các thần khuyên giải, Ứng Long phụng chỉ hạ phàm thảo phạt Nữ Bạt, người mang tai nạn và rắc rối cho nhân gian, hai người chiến đấu ở trên biển Hoàng Tuyền, cuối cùng, Ứng Long giết Nữ Bạt, Nữ Bạt trước khi chết khôi phục lại dung mạo và thanh âm ôn hòa. Ứng Long phát hiện sự thật, hết sức kinh hoàng! Nhìn Ứng Long không khỏi đau buồn thống khổ, Nữ Bạt dùng chính tiếng ca cuối cùng của mình, tới dỗ dành Ứng Long, sau đó từ từ tan biến ở trên biển Hoàng Tuyền...

Nước mắt của Điệp Hương phu nhân chảy thành dòng lăn xuống, làm ướt hết áo.

Sau khi Nữ Bạt biến mất, Ứng Long một mực ở trên bờ biển Hoàng Tuyền si ngốc chờ đợi, vạn phần hối hận, mắt chảy ra máu, cố gắng khắc rất nhiều bức tượng Nữ Bạt, rất sợ chính mình sẽ quên diện mạo của Nữ Bạt. Nữ Bạt sớm đã không còn đẹp như xưa, nhưng, Ứng Long lại vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, đã từng có một nữ tử tên gọi Nữ Bạt vào lúc y thống khổ nhất, cứu vớt y.

Thời gian trôi qua, Ứng Long hai cánh dần dần nhuộm thành màu đen, cũng bắt đầu hóa thành cát bụi. Cuối cùng, y dường như nghe thấy tiếng ca của Nữ Bạt, y mừng rỡ như điên, lê thân thể sắp chết, từng bước đi vào trong biển, không có quay đầu lại.

Trên bầu trời chớp lóe ánh kim quang, một con chim xanh đang bay vòng rên rỉ, dường như nói rằng bi kịch đến đây cuối cùng cũng kết cục.

Đọc đến đoạn này, nước mắt của Điệp Hương phu nhân đã làm mờ đi tầm nhìn, miệng khẽ lẩm bẩm... Nước biển dần dần cọ rửa, một tảng đá màu trắng hiện ra trên cát, mặt trên có khắc những chữ viết mang theo thống khổ, hy vọng, và tuyệt vọng: Một năm, hai năm, ba năm;

Mười năm, trăm năm, ngàn năm!

Cho dù dùng thời gian vĩnh viễn để chờ đợi, ta cũng hy vọng có thể cùng ngươi lần nữa gặp mặt!

Không ngoài dự đoán của Giang Long, Điệp Hương phu nhân lại bị chuyện xưa cảm động.

Khóc đỏ tròng mắt, ánh mắt đau thương.

Một mạch đem chuyện xưa tỉ mỉ chăm chú đọc lại tới ba lần, Điệp Hương phu nhân mới thật là cẩn thận đem thư gấp lại, giống như là bảo bối cất vào bên trong thân áo.

Mình nếu là Nữ Bạt, ai sẽ là Ứng Long của mình đây?

Trên mặt Điệp Hương phu nhân, hiện lên vẻ mơ màng.

---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment