Đại Quốc Tặc

Chương 208

Mở cổng sơn trại của bọn phỉ phỉ dễ dàng như thế thì không ai ngờ tới được.

Hà Hoán đuổi đến sau cùng thậm chí nghi ngờ phải chăng là bọn mã phỉ lập bẫy.

Trình Trạch thì quan sát mặt đất một hồi lâu, thấy không có dấu vết gì bất thường, mới chắc chắn là không có trúng kế.

- May nhờ có Phàn huynh và Cương Đế Ba Khắc.

Giang Long nói.

Phàn Nhân khẽ vuốt cằm:

- Ta và Hà tướng quân là hảo bằng hữu.

Nói xong, với ánh mắt thưởng thức nhìn về phía Cương Đế Ba Khắc.

Cương Đế Ba Khắc chỉ khẽ gật đầu với Phàn Nhân, chớ không nói gì.

Y là cận vệ của Giang Long, Giang Long sai y làm gì, y sẽ làm nấy.

Công lao lập được, cũng toàn bộ thuộc về Giang Long.

Hà Hoán đâu chỉ một lần tới đây diệt phỉ phỉ, nơi này đã quá quen thuộc.

Vì không ngờ có thể mở được cổng trại nhẹ nhàng như vậy, nên kế hoạch bàn bạc trước đây bây giờ lại không thích hợp lắm.

Hai người thương thảo lại.

Lúc này Giang Long đột nhiên nói xen vào:

- Nếu như có thể bắt sống được bọn mã phỉ này, bổn quan đồng ý bỏ tiền mua lại.

Giang Long có rất nhiều ý tưởng, thật muốn làm, phải cần số lượng lớn nhân thủ.

Điều động, dùng tiền thuê dân phu, nhân thủ vẫn luôn luôn không đủ.

Còn trong cái ổ phỉ này có khoảng sáu bảy trăm người.

Nếu toàn bộ bắt sống, dùng dây thừng, xích sắt trói lại, sau này có thể làm được rất nhiều chuyện.

Sở dĩ dùng tiền mua, là vì sau khi tiêu diệt phỉ phỉ, chặt đầu mã phỉ, quân sĩ có thể lấy đầu người đi đổi lấy tiền thưởng.

Giang Long không thể dẫn đi suông được.

Bằng không bọn quân sĩ khó mà cam tâm, trong lòng sẽ có sự căm phẫn.

Công lao đã đến tay rồi, lại giống như con vịt đã luộc chín còn cất cánh bay mất, bất kỳ ai cũng cảm thấy bất công.

Hà Hoán nghe thế thì sửng sốt:

- Ngài cần nhiều mã phỉ như vậy làm gì?

- Đào sông, vét ruộng, tu bổ tường thành...

Giang Long không nói rõ cụ thể, chỉ nói đại khái vậy thôi.

- Nhiều người như vậy, ngài có nuôi nổi không?

Hà Hoán lại nói.

Giá lương thực ở Bắc Cương cao hơn những nơi khác, nuôi sống sáu bảy trăm người tiêu phí tuyệt không ít.

- Không nuôi bọn chúng, đến khi cần làm việc gì, cũng phải tốn tiền thuê dân phu, đến lúc đó chẳng phải cũng phải tiêu tiền sao?

Giang Long cười khẽ nói:

- Chỉ hy vọng Hà tướng quân giúp đỡ, trong lòng bổn quan tự nhiên sẽ ghi nhớ mối ân tình này.

- Cảnh đại nhân khách khí rồi!

Hà Hoán vội vàng nói:

- Nếu đã như vậy, xin tận lực bắt sống vậy.

Sau đó lại thương lượng với Trình Trạch.

Bắt sống đương nhiên là khó khăn hơn, nhưng cũng may biên quân đã tiến vào rồi? Tiến vào sơn trại, mà bọn mã phỉ vẫn không hề phát giác.

Phàn Nhân lúc này đến bên Giang Long, thấp giọng hỏi:

- Ngài muốn phát triển nông nghiệp ở huyện Linh Thông?

- Ừ.

- Nước lấy từ đâu?

- Hồn Hà.

Phàn Nhân cau mày suy nghĩ một hồi, y là hiệp khách phiêu bạt chân trời, đi qua nhiều nơi, những điều đã thấy và biết đương nhiên là không ít, đã từng nhìn thấy ở hạ lưu Hồn Hà có vài nơi đào sông mở ruộng.

Thành quả coi như không tệ.

Khuyết điểm duy nhất, chính là cứ cách vài năm, gặp phải trời trút mưa to, nước Hồn Hà dâng cao, nước tràn thành lũ, đến khi hồng thủy qua đi, sẽ cuốn sạch lớp mùn dinh dưỡng trên thổ nhưỡng đất ruộng.

Tuy nhiên ở phương bắc y thật chưa nhìn thấy có nơi nào, đào sông mở ruộng.

Nơi này đất rộng người thưa, mà đào sông lại là công trình lớn.

Không có được nhân thủ nhất định thì sao có thể thành sự được?

Còn về ở nơi biên giới này thì càng chưa từng có tiền lệ.

Bởi vì cho dù có mở được ruộng, trồng được lương thực, đến lúc đó cũng rất khó thu về cho kho thóc nhà mình.

Quân đội dị tộc và mã phỉ giống như chó điên sẽ chạy đến cướp bóc.

Cho nên trồng được nhiều lương thực, có được ruộng màu mỡ, ở nơi này nhất định là chuyện tốt.

Nhưng mà những lời này, Phàn Nhân không nói ra.

Y có đến xem qua nông trang của Cảnh Phủ, Giang Long làm thật sự rất tốt.

Nuôi trâu, heo, dê, cá, còn có gà, làm ra phân bón..., tuy lúc y đến xem còn chưa đến kỳ thu hoạch, nhưng có thể khẳng định, đến mùa đông chắc chắn sẽ bội thu.

Bọn tá điền trong nông trang, một năm có thể không phải lo chuyện ăn mặc.

Sang năm sau, trong tay còn có ít tiền thừa nữa.

Nếu như Giang Long có thể đưa huyện Linh Thông trở nên giàu có, làm cho trăm họ có thể sống những ngày ăn no mặc ấm,... Phàn Nhân nghĩ, đến lúc đó cho dù y có đầu quân dưới trướng Giang Long, thì cũng chẳng phải bôi nhọ bản lĩnh của chính mình.

Có rất nhiều việc phải dùng mắt mà nhìn, xem đối phương làm thế nào.

Chỉ hỏi ngoài miệng, nói bằng lời, thì cũng như bàn việc quân trên giấy, chẳng có tác dụng gì.

Phàn Nhân đi khắp năm sông bốn biển, có thể nói là thấy nhiều biết rộng, hiểu rõ đạo lý này.

Các quân sĩ bắt đầu hành động.

Trước tiên tìm củi khô về, không làm kinh động đến bọn mã phỉ đang ngủ say, hết sức cẩn thận chất lên một đống củi.

Cùng đốt lên một lượt.

Sau đó lợi dụng ưu thế người đông, xông vào từng hầm trú ẩn, đặt đao lên cổ bọn mã phỉ rồi làm bọn chúng tỉnh dậy.

Nếu có kẻ dám hô to, thì chém ngay.

Các cung thủ đứng cách hầm mười mấy bước, nếu như có mã phỉ nghe được tiếng động xông ra, thì trước hết khuyên nó đầu hàng, nếu không hàng, thì bắn ngay tại chỗ.

Tuy là tận lực bắt sống, nhưng trong đám mã phỉ cũng không thiếu những kẻ cứng đầu, hung hãn.

Trong thời gian ngắn, đã bắn giết chém chết hơn hai mươi mã phỉ.

Một khi đã hành động thì chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh, nên đã làm từng tên từng tên mã phỉ giật mình tỉnh giấc.

Nhưng khi chạy ra khỏi hầm, những tên mã phỉ này liền đờ mắt ra.

Những biên quân này là từ trên trời rơi xuống sao?

Làm sao mà không hay không biết, đã xông vào đại bản doanh sơn trại rồi?

Giang Long thấy từng tên từng tên mã phỉ bỏ xác, không khỏi chau mày.

Gọi Hà Hoán lại, nhờ Hà Hoán cho người hô lớn, đầu hàng thì không giết!

Trước kia khi biên quân tiêu diệt phỉ phỉ, hầu như không chừa đường sống.

Vì biết như vậy, nên bọn mã phỉ mới hung hãn không sợ chết mà liều mạng phản kháng, cho dù là đầu hàng thì cuối cùng cũng khó thoát chết, chi bằng bây giờ liều một phen, cho dù là chín phần chết một phần sống, cũng có được tia hy vọng sống sót.

Hà Hoán gọi mấy tên lính thân cận lớn giọng lại, cho chúng hô.

Trong đêm, đồng thanh vang lên tiếng hô to đầu hàng thì không giết.

Hơn nữa Hà Hoán còn thay đổi một chút, hô cho dù trước đây có phạm tội tử thì cũng không chặt đầu.

Chạy đi làm mã phỉ, tất nhiên là thân đã mang lấy tội rồi.

Hơn nữa đa số tội phạm phải đều không phải là tội nhỏ!

Lời đã hô ra, lúc ban đầu bọn mã phỉ vẫn còn nhiều tên chống cự, nhưng sau cứ từng tên từng tên mã phỉ bỏ mạng, thấy chạy cũng vô vọng, số mã phỉ còn lại đã đầu hàng rất nhiều.

Biên quân người đông, sức chiến đấu mạnh, giết bọn mã phỉ trở tay không kịp.

Thêm nữa lại có cung tên, cơ bản là không có đánh liều với bọn mã phỉ, cho nên lần này bao vây tiễu trừ mã phỉ, trừ vài tên biên quân do trời tối, không cẩn thận bị trật chân ra, thì chẳng có một thương vong nào cả.

Điểm qua kết quả sau trận chiến, bắt sống được năm trăm hai mươi tên mã phỉ.

Nộp hơn tám trăm con ngựa.

Mấy tên thủ lĩnh mã phỉ toàn bộ đều phản kháng, bị biên quân bắn chết, chặt đầu, rồi sẽ do biên quân đem đi lãnh thưởng.

Hà Hoán toét miệng cười đến khép lại không được.

Lần này diệt trừ bọn phỉ thật quá thuận lợi rồi.

Không ngờ chẳng mất một binh một tốt!

Giang Long bắt mấy tên mã phỉ lại tra hỏi, thì tìm được ngân lượng và muối ăn bị cướp để ở ngay kho chứa trong hang ổ bọn phỉ.

Xem như đã đạt được mục đích.

Ở ngay trong tụ nghĩa sảnh của bọn mã phỉ, mọi người ngồi lại bàn luận.

Theo thường lệ, một cái đầu của dị tộc đáng năm xâu tiền, đầu của mã phỉ, một cái chỉ có một xâu tiền, lần này bắt sống năm trăm hai mươi tên mã phỉ, nếu Cảnh đại nhân thật muốn mua, huyện Linh Thông cũng có phái người ngựa tham gia, vậy thì trừ đi một trăm hai mươi tên là được rồi.

- Bốn trăm tên, bốn trăm xâu tiền, vừa chẵn bốn mươi lượng bạc.

Hà Hoán rất nể mặt, trừ đi một trăm hai mươi tên.

Phải biết là lần này tuy huyện Linh Thông có phái nhân thủ đi, nhưng trừ hộ vệ Cương Đế Ba Khắc của Giang Long ra, những người khác căn bản là không hề động thủ.

Hà Bất Tại dẫn người giữ ở hậu sơn, cuối cùng một tên mã phỉ cũng không có cơ hội chạy về hướng đó.

Toàn là biên quân bỏ công sức ra.

- Hà tướng quân, bổn quan còn muốn mua thêm ít ngựa.

Giang Long không cò kè mặc cả, xem như nhận một mối ân tình của Hà Hoán.

Chẳng qua Giang Long định đem lần tiễu trừ phỉ này viết thành văn, gửi về kinh thành đăng trên tạp chí Cường Thịnh.

Đến lúc đó tới lượt Hà Hoán muốn ghi nhớ ân tình của hắn rồi.

Lần này thu được tổng cộng hơn tám trăm con ngựa

Ngựa có thể kéo xe, có thể cưỡi, nếu đào sông mở ruộng, cũng có thể giúp kéo đất, cài ruộng.

Một con ngựa ít nhất cũng có thể chịu được năm người lực điền.

Diện tích thảo nguyên Bắc Cương lớn, nuôi ngựa không phải tốn nhiều ngân lượng, giá cả đương nhiên rẻ hơn các nơi khác một chút.

Ở nơi khác một con ngựa bình thường cũng phải bốn năm chục lượng bạc.

Còn ở đây, một con ngựa chỉ cần hai chục lượng.

Chính vì chênh lệch quá lớn, mà có nhiều người buôn lậu ngựa từ tay dị tộc đến Đại Tề để kiếm được món lợi kếch sù.

Đại Tề không bán những thứ như sắt, muối... cho dị tộc.

Còn dị tộc thì không cho phép bán ngựa vào Đại Tề.

Đối kháng với Đại Tề, điểm tựa lớn nhất của dị tộc Bắc Cương là ngựa khỏe, tốc độ nhanh, sức chịu đựng tốt.

Quân sĩ dị tộc Bắc Cương ai cũng có tài cưỡi ngựa hay vô cùng, mà lại bắn giỏi nữa.

Bọn họ ngoài chăn nuôi, còn thường xuyên đi săn bắn, luyện được môn bắn cung rất tốt.

Hơn tám trăm con ngựa này chí ít cũng phải nộp hơn phân nửa cho triều đình, triều đình coi trọng ngựa, việc quản thúc rất nghiêm, rất ít khi có người dám vi phạm.

Rơi vào trong tay thì có thể giấu diếm xử lý riêng, đại khái có thể có hai trăm con.

Hà Hoán lại hạ giá, một con ngựa mười lăm lượng bạc.

Cuối cùng Giang Long mua một nửa.

Ở Bắc Cương, ngựa rất phổ biến, cũng dễ mua được.

Hiện giờ Giang Long hơi túng thiếu, đợi bên Hắc Y Vệ trả lời rồi, mới có được lượng lớn ngân lượng trong tay.

Hắn hiện thời trong tay có không quá vài ngàn lượng bạc ròng, còn những việc khác phải làm nữa, trong một lúc nuốt không hết bao nhiêu đó ngựa.

Ra đi chấp hành công vụ, trên người đương nhiên là không có mang tiền.

Vì bắt được mấy trăm mã phỉ, quân sĩ biên quân tất nhiên phải hộ tống về huyện Linh Thông.

Về đến huyện Linh Thông, sẽ giao tiền cho thủ hạ của Hà Hoán phái theo.

Sau một đêm nghỉ ngơi trong hang phỉ, trời vừa sáng ngày hôm sau Hà Hoán đã dẫn mấy chục kỵ binh vòng về doanh trại.

Trước khi đi, dặn dò Giang Long có thời gian, có thể đến đại doanh tìm y.

Nếu như gặp việc khó khăn, cũng không nên khách khí, chỉ cần phái người nhắn lời đến.

Phàn Nhân và Hà Hoán là bằng hữu tri giao, trước khi cáo biệt, tất nhiên cũng trò chuyện hết một hồi.

Vì đường sá xa xôi, nên vầng dương vừa lên từ phía chân trời, đội ngũ đã lập tức khởi hành, tiến về hướng huyện Linh Thông.

Suốt chặng đường vô sự, lúc chạng vạng tối thì về đến huyện thành.

Rất nhiều bách tính nghe được tiêu diệt phỉ thành công, hơn nữa còn bắt sống mấy trăm mã phỉ, đều tuôn cả ra đường lớn mà xem.

Mấy trăm mã phỉ bị trói tay nối lại bằng dây thừng, vẫn còn rất hùng tráng.

Rất nhiều bách tính chỉ chỉ trỏ trỏ.

Còn có những người hận mã phỉ thấu xương, ném đá vào mã phỉ.

Giang Long vội cho người trông chừng, nếu không mã phỉ còn sống sờ sờ có khi cũng bị ném chết.

Tuy là như thế, nhưng cũng đã có vài mã phỉ bị ném chảy máu đầu rồi!

---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment