Đại Quốc Tặc

Chương 212

Thân thế Giang Long truyền ra, cộng thêm công báo của triều đình đến, và những ám thị từ kinh thành ngấm ngầm truyền tới lập tức khiến quận Vọng Sa náo nhiệt hẳn lên.

Lại bận rộn hết một ngày, khi trời chiều sắp xuống núi, Giang Long về đến thị trấn.

Vừa dùng cơm vừa nghe Trình Trạch và Tiêu Phàm báo cáo trong huyện nha hôm nay có những việc gì.

Hà Bất Tại không có ở đây, mà bắt đầu từ hôm nay sẽ thao luyện năm mươi quân sĩ của Tuần kiểm ti.

- Tiểu thiếu gia, thân thế của ngài có lẽ sắp tới sẽ truyền ra, năm ấy tiểu hầu gia kết tử thù khắc cốt với dị tộc, nghe được tin tức, e rằng sẽ có người đến kiếm chuyện…

Trình Trạch nói, Cảnh Hiền giả vờ đầu hàng sau đó cùng với viện quân nội ngoại phối hợp giết quân đội dị tộc máu chảy thành sông, xác người ngã xuống đến mấy mươi vạn!

Mối thù này kết quá sâu!

Sẽ không vì Cảnh Hiền đã mất, mà coi như xong.

Mà ở thời đại này, cha nợ con trả, là điều hiển nhiên.

Chắc chắn sẽ có người muốn giết Giang Long rửa hận.

Bọn Trình Trạch sớm đã có chuẩn bị, thao luyện quân sĩ trước, để tránh bị đánh trở tay không kịp.

- Chỉ có năm mươi quân sĩ quá ít, điều động thêm dân tráng cùng với nhau đi.

Giang Long ngẫm nghĩ, cảm thấy bọn Trình Trạch nói rất có lý, lại sợ quân đội dị tộc đến quá đông, năm mươi người ít quá, giữ không nổi thành trì, cho nên đề nghị:

- Dán cáo thị lên tường thành, chỉ cần chịu khó tham gia huấn luyện, thì có thể được nhận một nửa bổng lộc của sai dịch trong nha môn!

Mỗi ngày lo ba bữa cơm.

Còn nếu gặp chiến trận hy sinh, thì ngoài tiền tử tuất triều đình trợ cấp ra, người nhà còn được bồi thường mười mẫu đất.

- Cái này…

Trình Trạch cau mày.

- Không cần lo lắng!

Giang Long biết Trình Trạch lo chuyện gì:

- Tối nay, ta sẽ có bạc doanh thu.

Nếu muốn điều động dân phu, quá ít thì không có tác dụng gì.

Suy cho cùng sức chiến đấu của dân phu chẳng ra làm sao, buộc phải dựa vào số lượng mới có thể tạo nên sức chiến đấu.

Mà điều động nhiều quá, thì chi phí khẳng định là không ít.

Trình Trạch biết trên người Giang Long chẳng có bao nhiêu ngân lượng.

Bây giờ nghe Giang Long có cách kiếm tiền, Trình Trạch đương nhiên là sẽ không phản đối nữa, ở huyện Linh Thông kề sát biên giới, tất nhiên binh mã dưới tay càng đông, mới càng có cảm giác an toàn.

- Còn nữa, bảo quân sĩ giữ cổng thành kiểm tra các đoàn thương nhân qua lại chặt chẽ một chút…

Giang Long nói thêm.

- Vâng!

Trình Trạch và Tiêu Phàm đáp lời.

Mặt trời xuống núi, màn trời tối đen, Giang Long ngồi trước bàn đốt đèn dầu, nhấc bút lên viết.

Nội dung viết là chuyện hắn và Hà Hoán dẫn theo nhân mã đi Đoạn Tử Lương diệt mã phỉ.

Toàn bộ dùng lối kể chuyện để viết, làm cho không khí đượm phần hồi hộp, cao trào, thu hút lòng người, khiến người ta sau khi xem muốn thôi cũng không được.

Giang Long đã dự tính đăng trên báo Cường Thịnh, cũng đăng bài theo nhiều kỳ.

Không thể để Hà Hoán giúp không như vậy được, xem như là báo đáp, nhưng tuy là sau khi truyện được đăng báo, Hà Hoán chắc chắn sẽ được đề bạt, nhưng đối với những quan viên và võ tướng được Giang Long dùng cách này để cất nhắc lên, thì trong lòng Hoàng thượng khẳng định là không thích.

Đến lúc đó Hà Hoán nhất định sẽ mất lòng Hoàng thượng.

Bao gồm cả Quách Phóng, Trình Cương và Vi Hoán trước đây, cũng giống như vậy.

Đương nhiên, mất lòng Hoàng thượng đối với Giang Long mà nói, chỉ có lợi thôi.

Nếu như có thể kéo trận doanh về phía mình, vậy thì Giang Long xem như là đã có được vây cánh nho nhỏ.

Câu chuyện viết được một phần ba, tên Hắc Y Vệ ấy đã đến.

- Tự ngươi đi mà xem.

Ngọn bút dưới tay Giang Long không ngừng lại mà tiếp tục viết, dùng cằm trỏ trỏ trên mặt đất, sờ chỗ có xi măng.

Hắc Y Vệ sau khi tiến vào cửa thì quỳ xuống không phát ra một tiếng động, nghe căn dặn, lúc này mới đi qua.

Bước tới trước, ngồi xổm xuống, lấy tay sờ sờ trước, sau đó dùng ngón tay gõ gõ.

Quả nhiên cứng vô cùng.

Hơn nữa bề mặt rất phẳng, cho dù không nung được gạch, nghĩ lại cũng sẽ có rất nhiều người muốn trát một lớp xi măng lên nền đất.

Đắp xi măng xong trong nhà lập tức sẽ sạch sẽ hơn nhiều.

Những người thực sự giàu có, sẽ trải đá hoa cương lên nền đất.

Nhưng thứ này chi phí thật sự rất cao.

Còn trát xi măng thì rẻ hơn nhiều, nhà nào hơi khá một chút, chỉ là một tiểu địa chủ thôi, cũng có thể mua nổi.

Càng là thứ mà ai ai cũng có thể dùng, thì lợi nhuận trong đó càng lớn!

Hơn nữa xi măng thứ này chỉ độc một xưởng, những người khác đều không biết cách nung chế.

Đặt vào thời hiện đại, thì đây gọi là độc quyền kỹ thuật thực hành lũng đoạn!

Giang Long lại viết mấy hàng chữ nữa, đặt bút lên nghiên mực, bước tới trước, ngồi xổm xuống, dùng tay chỉ viên đá không lớn mà lần trước hắn cố ý đính vào bề mặt xi măng:

- Ngươi dùng tay nhổ thử xem, đợi gạch nung được rồi, dán lên trên, sẽ dính cứng như viên đá này vậy.

Hắc Y Vệ quả nhiên dùng tay nhổ thử, đốt ngón tay của y to, trên bàn tay mài thành những vết chai dầy.

Chẳng những giỏi võ công, mà còn rất khỏe nữa.

Nhưng mà tách viên đá đó không ra.

Trong đôi mắt sáng lên một tia hưng phấn, Hắc Y Vệ lại quỳ trước Giang Long

- Kính xin tiểu thiếu gia cho tiểu nhân được biết tất cả công dụng của xi măng.

- Bên đó có bút, ta nói, ngươi viết lại.

Giang Long thản nhiên nói.

Hắc Y Vệ lập tức đứng dậy đến trước bàn, mở một tờ giấy tuyên, cầm bút lên.

- Nói công trình lớn một chút trước, có thể xây cất tường thành, xây dựng bến tàu, sửa cầu lát đường, và làm đê sửa kè… Nói đến nhỏ nhặt hơn, thì có thể lát nền sân đình, xây sửa tường viện…

Giang Long nói thật tỉ mỉ.

Một hồi lâu sau, Giang Long mới nói hết.

Hắc Y Vệ ngừng bút, từ trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu, cung kính đưa lên trước mặt Giang Long.

- Bao nhiêu vậy?

Giang Long đưa tay đón nhận.

- Hồi tiểu thiếu gia, tổng cộng có năm vạn lượng.

Giang Long khẽ cau mày, cảm thấy hơi ít, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy thoải mái.

Bên Hắc Y Vệ chưa sản xuất, chưa có doanh thu, có thể đem tới năm vạn lượng xem như là đã rất khá rồi.

Năm vạn lượng này có thể cứu nguy tạm thời.

- Đợi có khoản thu rồi, lại lấy thêm mười vạn lượng nữa!

Giang Long nói xong khoát tay về phía bàn sách, Hắc Y Vệ mới dám tiến tới, thổi cho khô mực trên tờ giấy đã viết cẩn thận gấp lại, cất vào lớp áo trong.

Còn về việc lấy thêm mười vạn lượng nữa, chẳng có gì đáng dị nghị.

Hẳn nhiên là xứng đáng.

- Thân thế của ta từ nội bộ đã truyền ra ngoài rồi à?

Giang Long đột nhiên hỏi.

- Không nhanh như vậy đâu.

Hắc Y Vệ cung kính đáp:

- Tuy có người đang cố ý truyền ra, nhưng nơi này đất rộng người thưa, cưỡi ngựa chạy cũng phải mất một hồi, còn nếu muốn truyền đến dị tộc, thì ước tính cũng phải mất thời gian năm sáu ngày.

Đến khi người của dị tộc biết được tin tức rồi, còn phải cho người đi kiểm chứng, lại phải mất năm ba ngày.

Giang Long sờ lên cằm.

Nói cách khác, phải hơn mười ngày sau, mới có khả năng có quân đội dị tộc đến gây phiền phức.

Hơn mười ngày, chắc cũng đủ để huấn luyện xong những dân tráng được điều động.

Chỉ là giữ thành trì thôi, cũng đâu phải xuất thành đối mặt chống lại quân sĩ dị tộc.

Chuẩn bị thêm nhiều gỗ, dầu hỏa, đá… Binh sĩ dị tộc cưỡi ngựa bắn tên điêu luyện vô cùng, nhưng xuống ngựa công thành thì lại rất kém.

Cho Hắc Y Vệ lui ra rồi, Giang Long tiếp tục suy tư.

Ngoài ra, còn phải mua thêm lương thực dự trữ mới được.

Nếu không bị quân sĩ dị tộc bao vây, bách tính không có gì ăn, trong thành khẳng định là sẽ rối loạn.

Chỉ có phòng thủ thôi cũng không phải là cách, Giang Long nghĩ một lát, lại cầm bút lên, viết một bức thư.

Mãi cho đến đêm khuya, trong căn phòng nhỏ mới tắt đèn.

Ngày hôm sau, Giang Long thu xếp thỏa đáng, đi vào tiền đường huyện nha.

Tiếp tục giao cho bọn Trình Trạch xử lý chính vụ, huấn luyện dân tráng, kế đến, Giang Long lấy ra một vạn lượng ngân phiếu, đưa cho Tiêu Phàm:

- Mua thêm chút lương thực trữ ở kho lương trong thành, phòng lúc bị bao vây, không có lương thực sẽ rối loạn lòng dân.

- Hơn nữa, điều động tráng đinh, còn có năm trăm mã phỉ mỗi ngày phải ăn, cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.

- Vâng!

Tiêu Phàm đáp lời, nhận lấy ngân phiếu.

Trình Trạch có chút tò mò, Giang Long lấy đâu ra ngân phiếu?

Trên người Giang Long lúc trước, tổng cộng chỉ có mấy ngàn lượng bạc mà thôi.

- Hà tiên sinh, hôm nay ông dẫn binh sĩ ra ngoài thành huấn luyện đi, tiện thể thế này, cho những tên mã phỉ kia đi đào hào bảo vệ thành.

Vốn định trước tiên dạy dỗ bọn mã phỉ này một phen, sau đó mới sai khiến, nhưng quân đội dị tộc rất có thể hơn mười ngày nữa sẽ đến tập kích, chi bằng cho bọn mã phỉ đi đắp hào hộ thành trước, có khoảng năm mươi binh sĩ ở một bên trông giữ, đám mã phỉ này cũng không dám gây chuyện.

- Cơm sáng, cơm trưa cho chúng ăn no, chớ có trì hoãn công việc.

Giang Long nghĩ một chút, lại nói tiếp:

- Buổi tối để chúng đói.

- Vâng.

Hà Bất Tại đáp lời.

Như vậy còn là muốn để cho những đứa to gan một chút nhảy ra, rồi sau đó trừng trị thẳng tay một phen.

Vừa làm việc, vừa dạy dỗ.

Huyện Linh Thông trước kia không có hào hộ thành, Giang Long căn dặn, trước tiên cách tường thành ra phía ngoài mười trượng, đào một vòng hào hộ thành không sâu lắm, cũng coi như có chút tác dụng đối phó với quân sĩ dị tộc sắp tới đến đột kích, đợi sau này sẽ đào sâu hơn.

Sở dĩ cách xa như vậy, là vì tường thành của huyện Linh Thông ngày nay đã quá cũ nát rồi, không thể nói trước sau này có cơ hội phải tu sửa lại.

Lại nói với nhau thêm vài câu nữa, Giang Long tiếp tục dẫn bọn Đồ Đô ra khỏi thành, phải vẽ địa hình vùng phụ cận.

Nhưng vừa ra khỏi cổng thành, lại gặp được Đại Lệ Ti cách biệt đã lâu.

Đại Lệ Ti ngồi trong một chiếc xe ngựa, vén bức màn, cười xinh tươi với Giang Long.

Chào hỏi qua loa, Giang Long liền cưỡi ngựa đi.

Đại Lệ Ti thì ngồi xe ngựa, chầm chậm đi về hướng huyện nha.

Đến cổng huyện nha, vì Giang Long đã có giao phó, nên xe ngựa thuận lợi đi vào.

- Tiểu thiếu gia, vị cô nương này không đơn giản.

Đồ Đô cưỡi trên lưng ngựa, nói với Giang Long.

- Ừ, ta biết.

- Ý tiểu nhân là, không lâu nữa sẽ có quân đội dị tộc đến đột kích, vào lúc này Đại Lệ Ti trở lại nếu như làm nội ứng…

Đồ Đô vẻ mặt lo lắng.

Giang Long nhớ lại cuộc trò chuyện với Đại Lệ Ti lần đó.

Muốn hợp tác, phải có sự tín nhiệm nhất định.

Không thể giống như heo, chỉ biết cản trở đồng đội.

- Không sao, tìm người ngấm ngầm theo dõi chuyện này là được rồi.

Giang Long nói xong, quất ngựa tiến lên.

Bọn Đồ Đô nhìn nhau một thoáng, giơ roi đuổi theo.

Hách Xích mang một thân thương tích trở về bộ lạc.

Tù trưởng phụ thân lập tức nghiêm khắc truy hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Đối với đứa con trai này, vị tù trưởng tiểu bộ lạc chẳng hề quan tâm, ngược lại là mã phỉ bị diệt rồi, sau này mất đi con đường mua muối ăn và đồ sắt, khiến y có chút tức giận và lo lắng.

Người không ăn muối không được.

Mà không có đồ sắt, thì không thể tạo ra cung và tên.

Bộ lạc du mục không có vũ khí, giống như con hổ không có nanh vuốt, ở trên thảo nguyên mà kẻ mạnh làm vua, mạnh được yếu thua thì rất khó sinh tồn.

Không biết lúc nào sẽ bị bộ lạc hùng mạnh khác thâu tóm.

Hách Xích đương nhiên đã chuẩn bị sẳn những lời giải thích ứng đối.

Mã phỉ bị diệt như thế nào, nguyên nhân, trải qua những việc gì vân vân đều không cần nói dối, chỉ đến sau cùng, nói mình thì nhân lúc sai dịch huyện nha không chú ý, thừa cơ trốn ra ngoài.

Thương tích trên người thì nói là bị sai dịch đánh đập.

- Kẻ chết, người bị bắt, làm sao mà chỉ có mình ngươi thoát ra ngoài?

Đại ca của Hách Xích ngồi ở một góc lều, lạnh lùng ma quái nói.

Tù trưởng liền sinh nghi.

- Bởi vì đôi mắt này.

Hách Xích từ từ ngẩng đầu lên.

Những đặc điểm khác của y đều giống mẫu thân, duy có đôi mắt này là giống phụ thân.

- Bọn họ nghi ngờ đệ không phải người Đại Tề, nên muốn tra hỏi cho ra vài điều…

- Đừng có dẫn theo cái đuôi nào về đấy!

Nhị ca của Hách Xích hừ lạnh lùng.

Tù trưởng cau mày, nghĩ một lát, dẫn các con ra khỏi lều, sau đó liên tục hạ lệnh, cho người cảnh giới ở bốn phía bộ lạc.

Bộ lạc du mục sẽ không ở lâu một chỗ, cho nên chỉ cần trong vài ngày không có quân đội Đại Tề đến đột kích thì không có chuyện gì.

Hách Xích nằm trong lều, nghe tiếng phụ thân hạ lệnh, trong đôi mắt dâng lên chút lạc lõng.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc y liền hồi tỉnh lại.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, người phụ thân này luôn không thích y, không tin tưởng y.

---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment