Đại Quốc Tặc

Chương 223

Lại nổi nóng, tòa soạn cũng vẫn phải tiếp tục mở.

Hiện giờ Hoàng thượng căn bản cũng không có biện pháp khống chế cái nghề báo chí này, nhất định phải có lực lượng của mình trong đó mới được.

Bằng không tới thời khắc mấu chốt rồi, đi làm rối như thế nào được?

Lại có, tuy rằng tòa soạn không có chĩa vào danh tiếng Hoàng thất, nhưng quý tộc thượng tầng đều rõ ràng hiểu được, nhà tòa soạn này là Hoàng Thượng âm thầm xây dựng đấy.

Vừa mới xây dựng chưa được bao lâu, liền lập tức đóng cửa, khiến thể diện Hoàng thượng đặt ở đâu?

Còn Sài Thế Vinh và Hoàng Thượng thì hoàn toàn tương phản, mỗi ngày cười tít mắt, hơn nữa đếm bạc đến tay rút gân rồi.

Đối với Giang Long, y càng ngày càng khâm phục rồi.

Xưởng in và tòa soạn báo kiếm được tiền, Sài Thế Vinh sẽ đúng hạn đem một phần kia của Giang Long đưa đến Cảnh phủ.

Cảnh lão phu nhân mỗi lần cầm được tiền, mặt mày đều hớn hở.

Giang Long là cháu của bà, tôn tử có thể kiếm tiền, có tiền đồ, bà đương nhiên vui vẻ.

Có khi, thậm chí lại cảm thấy không phải thực, cho rằng có phải đang nằm mơ hay không.

Thật sự là trước khi Giang Long xuyên qua, nguyên thân trước đây quá ốm yếu, không có gì nổi bật.

Thay đổi quá lớn!

Làm cho người ta không thể tin được.

Cảnh lão phu nhân vốn đã chuẩn bị tâm lý tốt, biết Cảnh phủ phải xuống dốc, có khi như vậy kỳ thật cũng rất tốt, Cảnh phủ không rơi xuống, không có gì uy hiếp nữa rồi, Hoàng Thượng sẽ không tiếp tục nhằm vào Cảnh phủ, con cháu Cảnh phủ sống cuộc sống bình thản cũng tốt.

Bình thản, sẽ an toàn hơn một chút.

Nhưng Giang Long đột nhiên giương phóng tài hoa, cũng khiến bà nhìn thấy hy vọng Cảnh phủ chấn hưng huy hoàng như xưa.

Nếu xuất thân bình thường, thì cũng không kể làm gì.

Nhưng Cảnh lão phu nhân năm đó chính là Hầu gia phu nhân, cao cao tại thượng, làm cho bà về sau giống phụ nhân sống bình thường thì làm sao bà có thể cam tâm?

Bình thản?

Chẳng qua là không có cách nào khác, mới tự an ủi mình như vậy thôi.

Kẻ bề trên, tầm nhìn rộng lớn, kiến thức rộng khắp, đều có dã tâm.

Mà Cảnh lão phu nhân lại cho rằng, nam tử lập thế, hiển nhiên phải quấy một vùng phong vân bão táp, nếu không, chẳng phải là sống uổng phí một lần?

Thị trấn Linh Thông.

Giang Long và Trình Trạch trao đổi cả ngày.

Ngày hôm sau, Giang Long mang theo đám người Đồ Đô tiếp tục khảo sát địa hình xung quanh.

Sau khi sổ con mà hắn đưa tới quận Vọng Sa, thì lập tức làm cho quận Vọng Sa nguyên bản bên ngoài yên lặng giờ quan trường lại náo nhiệt lên.

Bàng Thành An triệu tập đông đảo quan viên, chuyên vì thảo luận quyển sổ con này.

- Tuổi trẻ khinh cuồng à!

Một viên quan chòm râu trắng bệch không kìm nổi lắc đầu.

- Không biết trời cao đất dày!

- Khẩu khí thật là lớn, lại muốn đem huyện Linh Thông phát triển thành kho lúa lớn nhất Bắc Cương?

- Nếu làm tốt được như vậy, tiền nhân sớm đã làm.

- Nghĩ đến xuất thân Cảnh phủ, có thể làm càn?

Quan viên đang ngồi, không ai xem trọng kế hoạch của Giang Long.

Cho dù là Đỗ Uy, và Khương Kỳ được đặc biệt mời tới đây, cũng chỉ là cau mày lặng lẽ không nói.

Bọn họ đều giống nhau không coi trọng, tuy nhiên lại không nói cười nhạo mỉa mai Giang Long.

Đương nhiên, cảm thấy ít nhiều cũng có chút buồn bực.

Trước đây khi cùng Giang Long nói chuyện, cảm thấy Giang Long không tệ, hẳn không phải là cái loại người làm việc lỗ mãng đó.

Quả thật là còn trẻ, cho nên nói như rồng leo, làm như mèo mửa?

Nghe tiếng nghị luận của bọn quan viên ngồi ở phía dưới, Bàng Thành An trong lòng rất tốt.

Vốn là không thể để Giang Long ở lại thành Vọng Sa, hắn khá là phiền muộn, bởi vì không có hoàn thành nhiệm vụ bên trên bàn giao xuống dưới.

Bởi vậy, còn buồn bực Khương Kỳ nhiều chuyện.

Nhưng hiện tại, trong tưởng tượng hắn lại thầm cảm tạ Khương Kỳ!

Bên trên nhất định là nhìn sai rồi, Giang Long này căn bản là một kẻ không có đầu óc cái gì cũng không hiểu đây mà!

Muốn đào sông khẩn điền, đem huyện Linh Thông phát triển thành kho lúa lớn nhất toàn Bắc Cương!

Hắn lại thật dám nói ra miệng.

Cái này đúng là vô tri không biết sợ cỡ nào, mới có thể có dũng khí khoe khoang khoác loác thế này đấy.

Sau khi xem xong sổ con, Bàng Thành An cũng đã không hề đem Giang Long để ở trong lòng nữa rồi.

Tiếng nghị luận ở phía dưới càng lúc càng lớn, lời nói nói ra càng lúc càng không dễ nghe, cuối cùng Bàng Thành An đưa tay ép xuống, phía dưới bọn quan viên lập tức chớ lên tiếng.

- Mọi người không nên như vậy, Cảnh đại nhân dù sao vẫn còn trẻ, lịch duyệt không đủ, có thể viết ra quyển sổ con thuyết minh như vậy Cảnh đại nhân thật có dụng tâm làm việc, muốn tạo phúc một phương, Cảnh đại nhân vẫn rất có ý tưởng đấy.

Nói xong lời cuối Bàng Thành An cũng mĩm cười.

- Tuy nhiên muốn đem huyện Linh Thông phát triển trở thành kho lúa lớn nhất khu vực Bắc Cương, lại là có chút không thực tế.

Phía dưới bọn quan viên cười vang một trận.

Khoát tay áo, ngăn lại tiếng cười, Bàng Thành An tiếp tục nói:

- Đương nhiên, Cảnh đại nhân dâng quyển sổ con này, cũng có thể là muốn để Bản quan phát chút bạc đến giúp đỡ huyện Linh Thông phát triển, tuy nhiên tình hình cụ thể quận Vọng Sa chúng ta chắc mọi người đều biết.

Cực kỳ nghèo a!

Bản quan cũng muốn cầu bên trên giúp đỡ, nhưng Văn đại nhân cũng không có thể không có cơ sở thay đổi xuất bạc đến.

Như vậy, Cảnh đại nhân vừa mới nhậm chức, hơn nữa là hậu nhân của Cảnh tiểu Hầu gia, bản quan mà không phát xuống chút tiền thì không được, liền cấp phát cho huyện Linh Thông một ngàn lượng bạc, lương thực ngũ cốc các loại tổng cộng là một ngàn gánh đi.

Bang Thành An bày ra vẻ mặt chân thành.

- Không cầu Cảnh đại nhân có thể đem huyện Linh Thông biến thành một kho lúa lớn nhất Bắc Cương chúng ta, chỉ cần có thể khiến đám dân chúng huyện Linh Thông ăn no bụng, thì bản quan đã hài lòng rồi.

Bọn quan viên sau khi nghe xông lại che miệng cười trộm.

Cũng có người âm thầm đỏ mắt ghen tị, sổ con khoác lác một trận như rắm chó, có thể lấy được một ngàn lượng bạc cùng một ngàn gánh lương thực!

Bọn họ tính toán sau khi trở về, cũng lần lượt đưa một quyển sổ con như vậy tới.

Chỉ là bọn họ không biết, Bàng Thành An có tính toán của mình.

Kế hoạch của Giang Long, ở trong mắt Bàng Thành An căn bản chính là làm liều, nhưng cũng không thể trực tiếp phủ quyết, bởi vì bên trên để y đề phòng áp chế Giang Long, trực tiếp trả về, Giang Long chẳng phải là sẽ bỏ đi ý niệm trong đầu ngay?

Cho nên y phát xuống dưới một chút bạc, không trực tiếp gạt bỏ, để Giang Long có thể nhìn thấy một chút hy vọng, tiếp tục làm thêm.

Như vậy Giang Long có chuyện làm, y nhất định sẽ lại không hao tổn tâm tư trên người của Giang Long.

Mà việc này, trong mắty kết quả nhất định là phải thất bại.

Đến lúc đó lại nghe chỉ bảo từ bên trên, không quan tâm cũng tốt, hãy cứ tìm sai sót của Giang Long cũng được.

Dù sao nếu không ra thành tích, sẽ không để bên trên rước lấy phiền toái gì.

Những quan viên khác có ý định dâng loại sổ con này muốn cấp tiền, vậy khẳng định là không được.

Trao đổi xong, thái độ của Bàng Thành An lập lờ nước đôi, mặc dù nói hành động này của Giang Long có chút đùa giỡ, nhưng lại cũng không bác bỏ phản đối.

Y không có phản đối, thì có nghĩa là có thể làm.

Vì thế đưa quyển sổ con huyện Linh Thông cho nha dịch khoái ban theo yêu cầu của Giang Long, đem bảng cáo thị chiêu mộ tráng đinh đào sông lần lượt từng cái một dán ở bốn cửa thành thành Vọng Sa, cùng với Nha môn phủ địa phương dán bảng cáo thị.

Đám dân chúng quận Vọng Sa, thì ra đã biết việc này.

Vì thế rất nhiều dân chúng đều chuẩn bị ít hành trang, dự định đi huyện Linh Thông đào sông khẩn điền.

Cái bảng cáo thị này cũng không phải là có thể dán loạn được, không giống miếng quảng cáo hiện đại kia muốn dán như thế nào thì dán.

Bằng không bị quan phủ tra được, là bị định một tội tà thuyết mê hoặc người khác đó.

Có thể dán trước cổng thành và Nha phủ, đã nói lên đây được trải qua quan phủ đồng ý, có quyền uy nhất định.

Cho nên đám dân chúng phần lớn tin tưởng, cảm thấy chắc có lẽ không bị mắc mưu lừa.

Sau khi nha dịch Khoái ban rời khỏi thành Vọng Sa, lại đi các thị trấn xung quanh dán cáo thị.

Giang Long đã thăm dò địa hình xung quanh vài ngày rồi, đem bản đồ địa hình vẽ không xê xích lắm, sở dĩ hiệu suất cao, là vì phụ cận mặt đất bằng phẳng, gần như không có gì nhấp nhô quá lớn, cho nên vô cùng đơn giản.

Ở nơi nào đào sông, bước đầu cũng có tính toán.

Đường lối đào sông cũng rất chú trọng, phải tìm một nơi địa thế cao mới được, như vậy nước sông chảy xuôi lại đây mới có khả năng chảy vào đồng ruộng, thời đại này không có máy bơm nước, máy bơm, ngươi đào được chỗ đất thấp, làm sao đem nước tưới tưới đến đồng ruộng trong này được?

Lại dùng guồng nước và các loại công cụ?

Hay là người gánh?

Vậy công trình liền làm quá thất bại rồi.

Mà muốn tìm một tuyến đường của địa thế, sẽ phải phiền toái rất nhiều.

Chạng vạng, Giang Long mang theo mọi người trở lại trong thành.

Hà Bất Tại ở trước tiền đường chờ, gặp Giang Long tiến vào, liền lập tức mở miệng hỏi.

- Lộ tuyến đường sông xác định xong chưa?

- Hiện tại vẫn chưa hoàn toàn xác định.

Giang Long đem quyết định của mình, nói rõ chi tiết ra.

- Huyện thành bên này địa thế khá thấp, nếu như nói đường sông nơi đó địa thế rất cao, đến lúc đó chẳng may quân đội dị tộc nhân số đông đúc, qua sông, ở trên bờ đào mở một lỗ hổng, chẳng phái là có thể chảy vào thị trấn?

Hà Bất Tại càng coi trọng phương diện quân sự.

Cùng lúc này Giang Long cũng có suy xét.

Ở thời trước, cổ đại rất nhiều đại tướng đều biết dùng kế hỏa công và thủy công.

Nếu có rừng cây, đồng cỏ khô héo rộng lớn, hoặc là ở trong thung lũng, chặt cây gỗ, đến lúc đó tưới chút dầu có thể dùng kế hỏa công.

Mà thủy công, thì phần lớn là thừa dịp mưa to, sau đó đào mở đường sông, chảy vào quân doanh quân địch, hoặc là bên trong thành trì.

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, kế một dòng nước dìm bảy quân làm cho thanh danh Quan Vũ lần nữa tăng vọt.

Quả thực Quan Vũ hữu dũng hữu mưu.

- Vị trí thị trấn đích thật là tương đối thấp, cũng không phải thấp nhất, cho nên ngoại trừ đường sông bên ngoài rìa ra ta còn lại chỗ này, nơi này, đào lại mấy cái đường sông dẫn nước khá rộng, dùng để dẫn nước Hà Thủy đi, đến lúc đó đắp bờ sông, nước cũng sẽ không chảy ngược vào trong thành.

Giang Long lấy bản vẽ ra, vừa giải thích, vừa khoa tay múa chân.

Trình Trạch, Hà Bất Tại đều đi lên trước, xem Giang Long chỉ bản vẽ.

Tiêu Phàm phải chịu trách nhiệm trả tiền công cho nhóm thợ thủ công, lúc này chưa trở về.

Vừa thấy cái này, hai người thấy bản vẽ của Giang Long thật không tệ, vô cùng rõ ràng sáng tỏ, liếc nhìn lại đã rõ ràng hiểu được.

Lại nghe đến giải thích của Giang Long, Hà Bất Tại cũng âm thầm gật đầu.

Cho rằng Giang Long có mấy phần thiên bẩm quân sự.

Quan viên địa phương bình thường, lấy đâu ra suy xét nhiều như vậy chứ?

Trong con mắt của bọn họ chỉ có dân chính.

Tuy rằng Giang Long suy tính có chút chu toàn, nhưng trên chi tiết vẫn có chút sơ hở, Trình Trạch và Hà Bất Tại nói ra từng cái từng cái đề nghị, tiến hành bổ sung.

Và ba người trao đổi xong, trời đã hoàn toàn đen lại.

Tiêu Phàm cuối cùng cũng xong việc, trở lại nha môn.

Giang Long đem bản đồ lưu lại, để Trình Trạch và Hà Bất Tại phân giải cho Tiêu Phàm một lần, xem còn có chỗ nào đủ hay chưa, còn mình thì rời khỏi tiền đường hướng đến hậu viện.

Đại Lệ Ti cố ý tắm nước nóng sớm, đem mình ăn mặc thật xinh đẹp đấy.

Ngồi ngay ngắn ở trước bàn cơm, chờ Giang Long đến.

Khi giữa trưa, Giang Long nói đêm cho nàng biết tay, nàng không phục lắm, cũng muốn cho Giang Long biết tay.

Chỉ có điều đợi hoài, thân ảnh của Giang Long vẫn chưa xuất hiện.

Không khỏi liền cảm thấy ngầm bực, Giang Long này chẳng nhẽ thật sự không thèm để ý đến vẻ đẹp của mình ư?

Đổi lại là người khác, sợ là đã sớm ném việc khỏi tay, chạy về hậu viện rồi đấy.

Đại Lệ Ti một đôi tay trắng nõn nhỏ bé, đem khăn lụa quấn thành bánh quai chèo.

Giang Long đương nhiên nhớ rõ lời nói giữa trưa, tuy nhiên lại không thể chậm trễ chính sự.

Đương nhiên, với Đại Lệ Ti báu vật này cùng chung một đêm hắn cũng có chút chờ mong đấy.

---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment